Chàng nói, ta là nữ tử tốt nhất trên đời.
Ở bên chàng, lòng ta cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Tình cảm giữa ta và chàng, không ai cao cao tại thượng, cũng không ai xem việc đón nhận yêu thương là điều hiển nhiên.
Chàng thường đưa ta đi du ngoạn, tay nắm tay dạo bước, không xem việc ta khẽ hôn lên má chàng là chuyện không đứng đắn.
Gia quyến nhà chàng cũng dễ chịu hơn phụ vương ta nhiều.
Không hề mang bộ dạng trưởng bối nghiêm khắc, chẳng bắt ta quỳ lạy dập đầu hay dùng những lời đe dọa dọa ta phải vào lao ngục.
Họ thương ta, xem ta như con gái ruột.
Mỗi khi có vật gì tốt, đều sai người mang đến cho ta.
Rất nhanh thôi, hôn kỳ đã cận…
09. Nỗi tiếc nuối của Hoài An Vương
“Khởi bẩm vương gia, vị cô nương ấy chưa từng tới Hoài Châu, hiện đang mở tiệm tại Dự Châu, nghe nói sắp thành thân…”
Mật thám bẩm báo tình hình gần đây của ta.
“Nàng muốn thành thân? Lại là gả cho một tiên sinh dạy học nghèo túng!
Bổn vương vốn đã chọn sẵn phò mã cho nàng, biệt viện cũng đã thu dọn tươm tất.”
Nghe xong, chân mày Hoài An Vương khẽ nhíu lại.
Cố Viễn Sơn đã thành thân, thế gian này vẫn còn vô vàn công tử thế gia.
Hoài An Vương tự nhủ, nếu nàng chịu tới Hoài Châu, nhất định người sẽ không bạc đãi.
Nhưng sao Diệp Tàn đời này lại khác kiếp trước?
Nàng không đến Hoài Châu nhận thân, mà ở lại Dự Châu.
Nàng… có phải cũng trọng sinh? Không cần đến phụ vương như người? Không cần đến Cố Viễn Sơn? Ngay cả thân phận quận chúa cũng chối từ?
Khoảnh khắc ấy, Hoài An Vương rốt cuộc nhận ra — mình đang từng chút từng chút đánh mất nữ nhi này…
“Truyền chuẩn bị một cỗ xe ngựa giản phác, ta muốn đi Dự Châu một chuyến.”
Càng nghĩ càng lo lắng, Hoài An Vương quyết đích thân đến Dự Châu đón ta trở về.
Dù sao ta cũng là nữ nhi của người, là đứa con duy nhất giữa người và nữ tử mà người từng thương yêu sâu đậm nhất.
“Vương gia, vi thần xin nguyện đồng hành.”
Cố Viễn Sơn chờ ngoài cửa, nghe được đoạn đối thoại trong phòng, hay tin ta sắp xuất giá, lòng chàng như lửa đốt.
Chính vào lúc này, chàng mới nhận ra: nữ tử mà kiếp trước hai bên từng sinh oán hận, lại vẫn là người quan trọng nhất trong lòng chàng.
Chỉ cần nghĩ đến việc ta gọi kẻ khác là “tướng công”, gối đầu trên vai người khác mà say ngủ…
Chàng ganh tị đến phát điên.
Chàng muốn ngăn ta thành thân, muốn đưa ta trở lại, dù có phải trả giá thế nào cũng cam lòng!
“Cố đại nhân, ngươi cũng…”
Hoài An Vương chỉ liếc một cái, liền biết chàng cũng trọng sinh rồi.
Người hiểu rõ tình cảm giữa ta và Cố Viễn Sơn ở kiếp trước, vỗ vai chàng một cái:
“Vậy thì cùng đi.”
Đêm ấy, hai người cưỡi xe ngựa, rời khỏi Hoài Châu, tiến thẳng về Dự Châu nơi nghìn dặm xa xôi.
Đi đường năm sáu ngày, lòng càng lúc càng nôn nóng, bèn đổi sang khoái mã.
Trên đường thúc ngựa không ngừng, chỉ mong có thể đến Dự Châu trước ngày ta thành thân.
10. Phụ nữ tái ngộ
“Tàn nhi.”
Ta từ tiệm Tàn Ký bước ra, đang định về nhà, chợt có một thanh âm quen thuộc cất lên gọi ta.
Ta hơi nghiêng mặt, chỉ cảm thấy khó mà tin được.
Trước mắt là hai bóng người quen thuộc — phụ vương và Cố Viễn Sơn.
Là phụ vương đang lên tiếng.
Sao họ lại đến Dự Châu?
Nay đã trọng sinh một đời, khi gặp lại hai người này, ta chỉ cảm thấy tất cả đều là chuyện kiếp trước.
Hiện tại ta không nhận thân, cũng không đính hôn với Cố Viễn Sơn.
Giữa ta và họ — chỉ còn là người xa lạ.