“Tốt nhất là cô nên làm cho tới cùng. Dù sao hôm nay cũng do tôi lỗ mãng, tôi sẽ điều tra rõ sự việc, không để Vãn Nguyệt chịu oan.”

“Vãn Nguyệt, tin hay không tùy em – nhưng anh đã yêu em rồi. Chỉ cần em gật đầu, em sẽ là bà Cố.”

Kiếp trước tôi vì câu này mà phát điên.

Nhưng hiện tại, tôi chỉ lạnh nhạt bật cười.

“Anh thật là ảo tưởng. Cô ấy dù sao cũng là con gái ruột của mẹ kế tôi, đâu cần cái danh hão ‘bà Cố’ của anh.”

Lời vừa dứt, cả sảnh rúng động. Mẹ kế sững người, Tô Vãn Nguyệt cũng ngừng khóc.

“Thật… thật sao?”

Cô ấy nắm chặt tay tôi – từ nhỏ được gửi nuôi, vốn không hề biết mẹ ruột là ai.

“Vãn Nguyệt, ba chị đã điều tra rõ mọi chuyện. Có kết quả giám định ADN, chỉ là…”

“Chị vốn định vài hôm nữa mới nói với em, không ngờ lại có người không nhịn được, giở thủ đoạn bẩn thỉu ra hại em.”

“Là chị – với danh nghĩa chị gái – sẽ thay em đòi lại công bằng.”

Mặt mẹ kế xám như tro, cố gắng giải thích nhưng ánh mắt lại né tránh.

“Tại sao bà lại đối xử với tôi như vậy?”

Tô Vãn Nguyệt rưng rưng, bắt đầu nhớ lại nhiều chi tiết. Ánh mắt rơi vào bà ta – đau lòng đến mức khiến người khác xót xa.

Tôi ra lệnh đuổi khách, bao gồm cả Cố Nghiên Minh.

Không báo cảnh sát đã là nể mặt hắn lắm rồi.

Mẹ kế đúng kiểu “phù đệ ma” – vì muốn cướp dự án của ba tôi, không tiếc đẩy cả con gái ruột vào hố lửa.

Tôi nhớ lại kiếp trước, bà ta che giấu thân phận thật sự của Tô Vãn Nguyệt, để cô ta lần lượt quyến rũ Cố Nghiên Minh và Giang Tử Thần.

Cuối cùng khiến Cố Nghiên Minh rút vốn khỏi ba tôi vào thời khắc then chốt, để em trai bà ta hưởng lợi trọn dự án.

Tôi tưởng đã thay đổi cốt truyện, mọi chuyện sẽ khác. Ai ngờ vẫn suýt chút nữa Tô Vãn Nguyệt rơi vào bẫy cũ.

Ba tôi đưa mẹ kế vào thư phòng – bên trong cãi vã ầm ĩ.

Tô Vãn Nguyệt mắt rưng rưng nói mình đã uống nước ép do mẹ kế đưa.

Chân tướng lộ rõ, cô ấy không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ lặng lẽ khóc, chẳng dám lên tiếng.

Tôi kéo cô ấy vào lòng, tiếng khóc vỡ òa ngay bên tai át cả tiếng đập vỡ chén dĩa trên lầu.

“Chị Vân Dao… em thật sự không thích bọn họ, chị nhất định phải tin em.”

Đôi mắt sưng đỏ của cô ấy vẫn cố gắng giải thích – tôi bật cười.

Biệt thự nhà họ Phan đêm ấy, không ai chợp mắt được.

Sáng hôm sau, tôi còn đang mơ màng thì có khách đến.

Là nhà họ Trác, sau khi điều tra đã quyết định chọn tôi.

Ba tôi mời họ vào sảnh nhỏ, rồi gọi tôi ra gặp mặt.

Hôn sự như vậy, liền được định đoạt theo trình tự.

Trong lúc chuẩn bị cưới, tôi và Tô Vãn Nguyệt luôn cùng nhau ra vào.

Giang Tử Thần và Cố Nghiên Minh bỗng hóa thành hai kẻ bám đuôi, cứ chực chờ mọi lúc mọi nơi.

Khi thấy chúng tôi đang chọn nữ trang cho ngày cưới, hai người đồng loạt nhảy ra chặn lại.

“Các người đang làm gì vậy?”

Tôi và Tô Vãn Nguyệt liếc nhau, đồng thời nhíu mày.

“Việc này liên quan gì đến các anh?”

Cố Nghiên Minh nhìn chằm chằm hai chúng tôi, tay giơ lên rồi lại hạ xuống, cau mày như đang kiềm chế.

“Tôi thấy mấy ngày nay các người toàn chọn đồ cưới… Rốt cuộc ai trong hai người sắp kết hôn?”

Tôi cười nhạt:

“Vậy thì sao? Ai cần phải nói cho anh biết?”

“Nhà họ Phan các người đang gấp rút cần vốn đầu tư, chỉ có Giang gia và nhà tôi mới có thực lực đó. Vì chuyện làm ăn, hai người các cô nhất định phải có một người gả vào.”

Tô Vãn Nguyệt vừa định phản bác thì tôi đã nhanh tay kéo cô ấy lại.

Thấy chúng tôi không trả lời, Giang Tử Thần chủ động bước ra, cười như không có chuyện gì:

“Tôi biết cô và Cố Nghiên Minh đã không vui vẻ gì nữa, chi bằng cân nhắc nhà họ Giang chúng tôi đi, tôi rất sẵn lòng cưới cô.”

Nếu tôi không tỉnh lại từ cốt truyện, không trọng sinh, thì e là tôi thật sự đã gả cho Giang Tử Thần – và kết cục là phát điên mà chết.

“Tôi đúng là sắp kết hôn rồi, nhưng đối tượng không phải hai người các anh. Đừng tự ảo tưởng nữa.”

“Giang Tử Thần, anh đã từng nghe đến chuyện trọng sinh chưa?”

Lời tôi vừa dứt, sắc mặt Giang Tử Thần lập tức thay đổi, còn Cố Nghiên Minh thì nhìn tôi đầy khó hiểu.

“Đừng tính toán gì với tôi nữa. Trò chơi này, đến đây là kết thúc.”

Theo như cốt truyện, sau khi trọng sinh tôi lại chọn Giang Tử Thần – nhưng thật ra, hắn cũng trọng sinh.

Kiếp trước tuy hắn cưới được Tô Vãn Nguyệt, nhưng vì tôi từng đối xử tệ với cô ấy nên cô ấy chết sớm.

Vì thế kiếp này, hắn muốn “xử lý” tôi trước rồi mới cưới Tô Vãn Nguyệt, để tạo ra một tương lai hoàn mỹ như trong trí nhớ hắn.

Giang Tử Thần nhìn tôi, ánh mắt đầy căm hận.

Bất ngờ, hắn túm lấy tay tôi, nhốt tôi vào một căn phòng nhỏ.

Tô Vãn Nguyệt thì bị Cố Nghiên Minh giữ lại, hai người bắt đầu thay phiên “tẩy não” cô ấy, muốn tách cô ra khỏi tôi.

Nực cười thật, giờ đây Tô Vãn Nguyệt là bông hồng do tôi tự tay nuôi dưỡng, không còn là đóa hoa yếu đuối mặc người giày xéo trong kịch bản cũ nữa.