Ngủ một giấc tỉnh dậy, tôi từ nữ sinh trung học mơn mởn biến thành một bà chị xinh đẹp mặn mà.
Chồng không thèm về nhà, nhưng mỗi ngày tôi vẫn có tiền tiêu vặt không hết.
Mẹ chồng không gây sự, cuộc sống cứ gọi là như mơ.
Mà quan trọng nhất — tự dưng còn có thêm một cậu con trai!
Hôm đi họp phụ huynh cho nó, tôi ngại ngùng hỏi:
“Con trai, con thử hỏi bạn con xem tụi nó có thích kiểu phụ nữ trưởng thành, thông minh không?”
Nó nhìn tôi đầy đề phòng:
“Họ mới vừa tròn mười tám tuổi đấy!”
Tôi cong mày:
“Thì mẹ cũng vậy mà?”
Nó thở dài:
“Thế… chú Vương thì sao?”
Tôi há hốc:
“Gì cơ? Tôi với ông Vương nhà bên… có gì mờ ám á?”
1
Vừa thi đại học xong, tôi ngủ một giấc đã đời, ngủ kiểu… không biết trời trăng mây gió gì luôn.
Mở mắt ra thì thấy mình nằm trong bệnh viện.
Trước mặt là một cậu con trai mặc nguyên bộ đồng phục học sinh, tôi ngơ ngác hỏi:
“Bạn học à, thi xong rồi còn mặc đồng phục làm gì thế?”
Cậu con trai nghe xong thì mặt cứng đờ: “Mẹ lại quên con rồi sao?”
Tôi bừng tỉnh ngộ: “À! Cậu là cái cậu lớp bên từng viết thư tình cho tôi đúng không?”
“Con là con trai của mẹ – Lâm Chí!”
Khóe mắt cậu đỏ hoe, rồi xoay người bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Tôi hét với theo bóng lưng cậu ta: “Nói nhảm! Tôi mới mười tám tuổi thôi đấy!”
Vài phút sau, cậu quay lại cùng với một bác sĩ.
Vị bác sĩ trông nghiêm túc hẳn lên: “Cô còn nhớ mình tên là gì không?”
Tôi chớp chớp mắt: “Lâm Niệm.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.”
“Còn nhớ chuyện gì xảy ra trước khi ngất không?”
“Không nhớ.”
Bác sĩ chỉ vào cậu con trai đang đứng cạnh: “Thế còn cậu ấy, cô có nhận ra không?”
Cậu ta đen mặt, ánh mắt như muốn đốt cháy tôi tại chỗ.
Tôi cũng chẳng yếu thế, lườm lại không kiêng nể.
Rồi lạnh nhạt quay đầu đi: “Không quen.”
Sau khi kiểm tra tổng thể cho tôi xong, bác sĩ mới rời đi.
Bên ngoài có bóng người qua lại, tôi chỉ lờ mờ nghe được vài câu vụn vặt.
“Chấn thương tâm lý…”
“Cũng coi như là chuyện tốt…”
“Dựa theo trạng thái hiện tại của cô ấy…”
“Có thể thử tiếp xúc lại…”
Tôi cúi đầu nhìn cổ tay mình.
Trên đó đầy những vết sẹo dao, mới có, cũ có, chằng chịt lẫn nhau.
Với tư cách là một học sinh trung học phát triển toàn diện về đức – trí – thể – mỹ – lao, tôi tuyệt đối không thể nào tự hại bản thân được.
Tôi lại quay sang soi gương.
Khuôn mặt này đúng là của tôi, nhưng trông như già đi mười tuổi.
Dù vậy… vẫn xinh đẹp như xưa.
Vì thế nên…
“Chân tướng chỉ có một!”
Tôi bình tĩnh nhìn đám người vừa bước vào phòng, giọng chắc nịch:
“Tôi đã xuyên không rồi!”
“Các người có thể không tin, nhưng tôi nói thật đấy. Nếu quốc gia cần, có thể mang tôi đi nghiên cứu.”
Tôi nhắm mắt, trưng ra bộ dạng hy sinh vì chính nghĩa:
“Nghiên cứu xong thì nhớ đưa tôi về tuổi mười tám sớm chút nhé, tôi còn phải gật đầu đồng ý lời tỏ tình của bạn nam lớp bên.”
“Mẹ ơi!”
Cậu con trai trời cho của tôi có vẻ hơi tức giận:
“Mẹ kết hôn rồi còn định đồng ý tỏ tình gì nữa!”
“Lâm Chí!” Tôi nghiêm giọng: “Mẹ khuyên con nên biết tự trọng!”
“Tôi là ngọc nữ thanh thuần nổi tiếng nhất làng! Cả làng còn lập cho tôi một cái cổng trinh tiết đấy!
Vậy mà mở mắt dậy lại bị vu oan có con trai mười tám tuổi!”
“Đây rốt cuộc là sự suy đồi đạo đức hay là sự vặn vẹo của nhân tính… tiếp theo…”
Một giọng nam bỗng cắt ngang lời tôi:
“Cái motif cũ rích từ hai chục năm trước rồi.”
Chậc, thời đại này đúng là thay đổi quá nhanh.
Khiến công sức thức đêm học thuộc mấy cái tình tiết kinh điển của tôi trở nên buồn cười.
Tôi mở mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng.
Lông mày rậm, mắt sáng như sao, gương mặt thực sự rất ổn.
Nhưng lúc này, anh ta đang cau mày, trông có vẻ hơi căng thẳng.
Đúng gu tôi thích, đáng tiếc là… già quá rồi.
Tôi không đáp lời, nhắm mắt lại — trời tối luôn.
2
Mấy ngày liền, đều là Lâm Chí và người đàn ông tên Vương Hoài thay phiên nhau chăm sóc tôi.
Thấy Vương Hoài bận rộn hết chỗ này đến chỗ kia, tôi hơi nghi hoặc:
“Con trai, Vương Hoài chẳng lẽ là chồng mẹ à?”
Lâm Chí lắc đầu.
“Não mười tám tuổi bây giờ kém vậy à?”
Giọng nó đầy mỉa mai:
“Mẹ họ Lâm, con cũng họ Lâm, thì bố con đương nhiên cũng họ Lâm.”
“Tình cờ ghê, ba người chúng ta đều họ Lâm đấy.”
Tôi bắt chéo chân trên giường bệnh, nhàn nhã hỏi:
“Vậy chú Vương kia là họ hàng nhà mình à?”
“Là hàng xóm.”
Tôi thở dài đầy cảm khái:
“Đúng là thời đại tiến bộ thật, ngay cả quan hệ láng giềng cũng hoà thuận đến mức này rồi.”
Lâm Chí liếc tôi một cái, giọng sâu xa:
“Phải đấy, hòa thuận lắm.”
“Tế thì… ba con đâu?”
Lâm Chí không trả lời, chỉ cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Tôi hỏi nó:
“Chết rồi à?”
Lâm Chí gắt gỏng:
“Chưa chết!”
Nó lầm bầm:
“Ai lại đi nguyền rủa chồng mình như vậy chứ…”
Tôi “phì” một tiếng khinh thường:
“Tôi nằm viện đến giờ, ông ta còn chẳng thèm ló mặt tới. Thế thì chắc chắn không phải thứ tử tế gì rồi!”
Tay Vương Hoài bỗng run lên, làm rơi đồ lạch cạch xuống đất.
“Chú Vương, tôi không mắng chú đâu.”
Tôi hơi áy náy nói, nhưng lại phát hiện tay Vương Hoài run còn dữ hơn lúc nãy.
Lâm Chí lập tức nổi đóa:
“Mẹ với chú ấy bằng tuổi, gọi là chú gì chứ?!”
“Không sao đâu, gọi thế nào cũng được.”
Giọng Vương Hoài nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, như gió xuân thoảng qua – dịu dàng đến mức khiến người ta không nỡ làm phiền.
Anh xách hành lý ra cửa:
“Cũng muộn rồi, về nhà thôi.”
Trên đường về, tôi và Lâm Chí cứ trừng mắt nhìn nhau mãi cho đến khi xe dừng lại.
Trước mắt tôi là một căn biệt thự to đùng khiến tôi ngây người.
“Chẳng lẽ tôi gả cho một thiếu gia nhà giàu?”
Lâm Chí đáp:
“Không chỉ là thiếu gia đâu.”
“Cuộc sống tốt như thế này mà tôi còn đòi tự sát, đúng là không hiểu nổi bản thân lúc đó nghĩ gì nữa.”
Tôi giơ cổ tay lên nhìn mấy vết sẹo:
“Vết sâu thế này, chắc đau lắm nhỉ.”
“Vậy sau này đừng làm thế nữa.”
Vương Hoài chợt lên tiếng.
Có lẽ cảm thấy mình hơi đường đột, anh nói thêm với chút áy náy trong giọng:
“Không có ý gì khác đâu, chỉ là tôi lo lắng thôi.”
Vương Hoài nói, giọng nhẹ nhàng đầy áy náy.
Tôi khoát tay:
“Không sao, người tự hại bản thân đâu phải là tôi của bây giờ.”
“Bây giờ tôi mới mười tám tuổi cơ mà.”
3
Tối hôm đó, tôi – phiên bản mười tám tuổi – lén lút trốn đến quán bar.
Ánh đèn neon lập lòe, mùi nước hoa trộn lẫn khói thuốc và hơi rượu phả đầy trong không khí.
Mọi thứ vừa hỗn loạn vừa mới mẻ, khiến tôi thấy vô cùng kích thích.
Lâm Chí gọi điện tới, tôi chẳng buồn nghe, bấm tắt luôn.
Rồi gọi một ly cocktail, ngồi ở quầy bar vừa nhâm nhi vừa nhìn đám người đang điên cuồng nhảy múa giữa sàn.
“Này, chị đẹp.”
Một tên tóc vàng, cười cợt nhả, không mời mà ngồi ngay xuống cạnh tôi.
“Chị đi một mình à?”
Tôi gật đầu.
Hắn ta càng hứng thú, hành động cũng trở nên lố lăng hơn.
Cảm thấy hơi nóng từ người hắn áp sát, tôi khẽ nhích ra xa, thấy không thoải mái.
“Chị không thích em à?” – Tóc vàng bĩu môi, bắt đầu giở trò nũng nịu.
“Em không phải gu của chị.”
“Vậy chị thích kiểu gì?”
Tôi nhấp một ngụm rượu, nghiêm túc nghĩ về cậu bạn nam lớp bên mà tôi từng thầm thương…
“Đầu đinh, cao gầy, thích chơi bóng rổ.”
“Tính ra thì… phải mười tám tuổi nữa.”
Tên tóc vàng phá lên cười:
“Chị cái tuổi này rồi mà còn muốn tán trai mười tám? Tỉnh táo chút đi, soi gương lại cái coi!”
Đúng là tổn thương lòng tự trọng thật sự.
Tôi hơi buồn:
“Thật mà, tôi thực sự mới mười tám tuổi.”
Tóc vàng chẳng tin, vứt lại một câu “đồ thần kinh” rồi bỏ đi.
Tôi bỗng bật khóc.
Nước mắt lưng tròng, tôi lờ mờ thấy bóng người tiến đến — là lão Vương nhà bên.
Anh đi ngược ánh sáng, ánh đèn phía sau tạo nên một quầng mờ nhòe bao quanh người anh.
Dù đường nét gương mặt không góc cạnh, nhưng khí chất lại lạnh lùng, sắc sảo đến kỳ lạ.
“Lão Vương, sao anh lại ở đây?”
Tôi uống cạn ly rượu, chìa tay ra với anh:
“Vừa hay tiện đường chở tôi về luôn đi, tôi không biết dùng app gọi xe, đi xe đạp tới nữa chứ.”
Giọng Vương Hoài trầm xuống:
“Ai bắt nạt em?”
“Không ai cả.”
Tôi lau nước mắt:
“Chỉ là… tôi không còn là cái con nhóc ngốc nghếch năm nào nữa rồi.”
Khóe miệng Vương Hoài khẽ giật, anh đỡ tôi đứng dậy, dìu lên xe.
Lâm Chí đã ngồi trong xe từ lúc nào.
Vừa thấy tôi, sắc mặt Lâm Chí lập tức từ lo lắng chuyển sang giận dữ.
“Sao mẹ lại tự ý trốn ra ngoài? Mẹ có biết nguy hiểm cỡ nào không!”
Tôi nheo mắt lại: “Tôi bốn mươi tuổi rồi đấy!”
Nó bật ra một tiếng “hứ”: “Không phải mới nói mình mười tám à?”
Đúng là nói không bằng đừng nói.
Vừa nghe tới đó, tôi càng buồn hơn.
“Tôi vất vả thi xong đại học, còn chưa kịp tận hưởng thanh xuân đã biến thành bà cô, số tôi sao thảm thế chứ…”
“App Pin Dudu bảo tôi là người may mắn nhất hôm nay — rõ ràng là nói dối! Tôi phải kiện nó, đòi bồi thường tinh thần!”
“Tôi còn chưa kịp gật đầu đồng ý với lời tỏ tình của bạn nam lớp bên nữa mà… hu hu hu…”
Có lẽ vì tôi vừa khóc vừa nấc, trông quá thảm hại…
Cả Lâm Chí và Vương Hoài đều im bặt.
4
Cả quãng đường không ai nói gì thêm, cho đến khi tôi bị “nhét” vào chăn nằm ngay ngắn.
Lúc này, Vương Hoài mới cất lời:
“Em… thích cậu trai đó đến vậy sao?”
Tôi ngơ ngác:
“Ai cơ? Lâm Chí á? Nó là con tôi mà, đương nhiên là tôi thích rồi.”
“Anh đang nói đến cậu nam sinh đưa thư tình cho em sau kỳ thi đại học ấy.”
Đầu óc tôi vẫn lâng lâng vì rượu, mơ màng như đang bay trong mây.
Tôi cố gắng ép bản thân tỉnh táo lại, thì thào:
“Rất thích cậu ấy…”
Tôi đã thầm thích cậu suốt cả quãng đời học sinh.
Vậy mà sau khi tốt nghiệp lại bất ngờ nhận được thư tỏ tình từ cậu.
Người tôi thầm yêu… cũng yêu tôi.
Trời ơi, đúng kiểu tình tiết ngôn tình sến súa mà tôi từng mê mệt.
Và rồi tôi xuyên không.
Không những chẳng được ở bên người đó, mà còn “vớ” ngay một ông chồng suốt ngày không chịu về nhà.
Mà cay nhất là — tôi lại không tài nào nhớ nổi tên hay gương mặt cụ thể của cậu bạn ấy.
Tôi lại khóc òa lên.
“Già rồi, trí nhớ cũng không xài được nữa…”
Khi tôi chìm vào giấc ngủ, Vương Hoài đã quay về căn biệt thự bên cạnh.
Lâm Chí mang cho tôi một cốc nước, rồi lặng lẽ đóng cửa lại.
Nửa đêm tỉnh giấc, tôi nằm nhìn trần nhà kiểu Âu xa hoa mà lòng trĩu nặng.
Chẳng trách phiên bản bốn mươi tuổi của tôi lại muốn tự sát.
Căn nhà quá rộng, quá yên tĩnh.
Bóng tối dày đặc bao phủ khiến tôi có cảm giác như cả thế giới chỉ còn mình tôi tồn tại.
Không chần chừ, tôi bật dậy, chạy đi gõ cửa phòng Lâm Chí.
“Con ơi mở cửa đi~ Mẹ là bé ngọt ngào đây~”
Vài giây sau, cửa bị giật mạnh mở ra.
Lâm Chí nhìn tôi, mặt đầy bất lực:
“Mẹ!!”
Chương 2 ở đây nha:
