“Giữa chốn đông người mà dám nói bậy nói bạ, gặp một lần đánh một lần!”

Chúng nhân tuy chẳng rõ rốt cuộc ai đắc tội y, song cũng không ai dám hé miệng nửa câu.

Giang Yến An cùng bè bạn vội vàng dìu người bị thương đi đến y quán.

……

9

Từ trên lầu nhìn xuống đình đài bên dưới, không cẩn thận lại chạm ánh mắt người nọ.

Hắn nhướng mày cười với ta, sải bước đi tới.

Ta chau mày nhìn hắn, định làm náo nhiệt gì nữa đây?

“Thẩm Dao Y, đổi lại là ta thì đã lui hôn từ sớm rồi.”

“Hai năm trước ta còn tưởng nàng sắp thành thân với Giang Yến An, nào ngờ nay ta trở về, nàng vẫn chưa gả.”

Chạm đến ký ức xưa, ta thoáng sửng sốt.

Ngỡ rằng đời này sẽ chẳng còn gặp lại — vậy mà cố nhân ấy lại hiện ra ngay trước mắt.

Thế tử Trần vương — Lý Minh Dự.

Hắn chẳng lấy làm nghiêm trọng, lại tiếp lời:

“Vừa hồi kinh liền nghe được tin tốt này, hớn hở cả đêm không chợp mắt.

Nghe nói Giang Yến An ở nơi này, liền vội vàng tới xác minh ngay.”

“Lúc hắn nói đã lui hôn, ta còn chẳng kịp giữ thể diện, cứ thế xông ra.”

Ta nhíu mày. Tin này… là tin tốt sao?

Thấy ta nghi hoặc, hắn lại cười:

“Ngày hôm nay bất ngờ gặp được nàng, há chẳng phải là chuyện vui?”

Thấy ta lặng im chẳng đáp, Lý Minh Dự nghiêng đầu hỏi liên tục: “Lần này là chính nàng tự quyết định buông bỏ đấy chứ?”

Nghe vậy, trong lòng ta dậy lên một cơn sóng chẳng tên. Thản nhiên đáp:

“Lui rồi.”

Ai ngờ vừa nghe, mắt hắn liền sáng rỡ, khóe môi ẩn ẩn nét vui mừng khó giấu.

“Vậy là thông suốt rồi?” “Thật sự đã nghĩ thông suốt rồi sao?”

“Chẳng lẽ lừa ta đó chứ? Nàng đừng dối ta đấy.”

Ta thực chẳng hiểu hắn vui mừng vì lẽ gì. Chẳng lẽ là vì huynh đệ hắn thoát được bể khổ?

Dù hắn và Giang Yến An thuở nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng theo những gì ta từng chứng kiến, giữa hai người ấy cũng chẳng có bao nhiêu tình thâm nghĩa trọng.

Lý Minh Dự cứ lải nhải truy hỏi:

“Vậy nàng có định quay lại phủ Quốc công không?

Có nơi nào để ở chưa?”

Hai năm không gặp, hắn lại chẳng tỏ chút xa lạ, thậm chí còn thân thiết tự nhiên như xưa chưa từng biệt ly.

Nếu không phải chuyện hai năm trước, ta với hắn vốn chẳng mấy giao tình, người ngoài nhìn vào lại tưởng thân mật lắm thay.

Dẹp yên chuyện lộn xộn nơi đại sảnh, chưởng quầy mới trở lên lầu tiếp tục cùng ta đàm thoại.

“Thật đắc tội cô nương rồi, vở diễn hôm nay là do một vị công tử đặc biệt chỉ định, thuộc hạ làm việc sơ suất, ta đã nghiêm khắc xử phạt rồi.”

Ta vốn hiểu bọn họ cũng vì mưu sinh bất đắc dĩ, khẽ gật đầu tỏ ý thông cảm.

Bách tính nơi hạ tầng, nào có bao nhiêu quyền thế để kén chọn?

Phía sau liền vang lên thanh âm lười biếng mang theo vài phần mỏi mệt:

“Đã thích diễn như thế, ngày khác bổn thế tử cũng sẽ đích thân vì y mà sắp vài tuồng.”

Chưởng quầy lúc này mới để ý người nọ cũng có mặt, sợ hãi đến rùng mình một trận.

Ta đưa tay khẽ xua, tỏ vẻ bất lực, rằng ta cũng không biết y sẽ tới.

Vì một trận trò hề, ta rốt cuộc mới có thời gian chính thức cùng chưởng quầy bàn định việc yến hội.

Dựa theo tứ thời xuân hạ thu đông làm chủ đề, mỗi tháng một ngày, mời mười vị khách trải nghiệm cung yến.

Theo tiết khí mà bài trí cảnh sắc, chọn lựa mỹ thực, định chủ đề riêng biệt.

Muốn được mời ắt phải có tích điểm tiêu phí tại lâu.

Từng hồi yến tiệc đều do ta đích thân chủ trì trù liệu.

Mà hôm nay Giang Yến An cùng đám người làm loạn nơi tửu lâu, nhất định sẽ gây chấn động khắp thành.

Ta liền dặn chưởng quầy mượn thế tuyên truyền, tất có không ít kẻ hiếu kỳ tìm đến dò xét.

Quả nhiên tin vừa truyền ra, đã khiến bao người nôn nóng muốn tới.

Kẻ thì muốn tận mắt nhìn thấy vị hôn thê cũ của phủ Quốc công, người từng là bạn đọc của công chúa.

Thẻ mời trở nên khan hiếm đến mức tranh nhau, mà ta tất nhiên sẽ không để bọn họ uổng phí một chuyến.

10

Trước khi yến tiệc cử hành, có kẻ không mời mà đến.

Giang Yến An ngồi đợi trong phủ đã nhiều ngày, thấy ta vẫn chưa quay về, dần mất kiên nhẫn.

“Không biết trốn ở lữ điếm nào tiêu dao khoái hoạt, chẳng phải cũng dùng bạc của phủ Quốc công đó sao?”

Hàn Thanh thấy sắc mặt công tử nhà mình âm trầm như sắp mưa, lại nhớ đến lời đồn trong kinh gần đây, lưỡng lự mãi rồi cũng đành cắn răng thưa thật.

Giang Yến An nghe xong sững lại, sắc mặt càng thêm tối sầm.

Tức thì sai Hàn Thanh cùng mình tới đón người trở về.

Hắn đứng chắn ngay cửa tửu lâu, chặn đường ta lại.

“Tránh ra.”

Ta chẳng buồn liếc mắt, chỉ nhàn nhạt cất lời.

Giang Yến An bật cười lạnh:

“Không làm quan gia tiểu thư cho yên, lại tới đây bày ra thứ trò thấp hèn, Thẩm Dao Y, ngươi cũng giỏi lắm.”

Ta cười khinh:

“Thật nực cười. Ta làm gì, liên quan gì đến ngươi?”

Thấy ta chẳng chút dao động, hắn hiếm hoi lùi một bước, giọng điệu cũng hạ xuống vài phần.

“A Dao, giờ quay đầu còn kịp. Ngươi chỉ cần theo ta về phủ, ta sẽ lập tức chọn ngày thành thân, ngươi vẫn là phu nhân danh chính ngôn thuận, sống đời vinh hoa.”

Ta chỉ mỉm cười nhìn hắn, nói rõ từng chữ:

“Giang Yến An, đầu óc ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Giữa ta với ngươi, đã không còn gì nữa.”

Nói đoạn, ta vung tay gạt hắn sang bên, thản nhiên xoay người rời đi.

Giang Yến An cứ ngỡ ta sẽ xúc động rơi lệ, không ngờ lại chẳng thấy lấy nửa tia lưu luyến, nhất thời ngây ra.

Xung quanh người xem náo nhiệt đã bắt đầu rì rầm chỉ trỏ.

Hắn mang theo một thân chật vật bỏ đi, không ngờ lại vô tình tăng thêm vài phần tiếng tăm cho buổi yến hôm ấy.

Mười vị khách đều tán thưởng không dứt, ai nấy cũng ca ngợi sự mỹ mãn chưa từng có của buổi tiệc.

Danh tiếng của Thẩm Dao Y lại lần nữa vang vọng khắp kinh thành.

Chỉ là lần này, không phải vì nàng từng là bạn đọc bên công chúa, cũng chẳng vì nàng từng là hôn thê của phủ Quốc công,