- Trang chủ
 - Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai
 - Chương 165: Hoàn
 
Chương 165: Hoàn
Truyện: Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai
Tác giả: Chủng Thụ Đích Miêu
- Chương 1
 - Chương 2
 - Chương 3
 - Chương 4
 - Chương 5
 - Chương 6
 - Chương 7
 - Chương 8
 - Chương 9
 - Chương 10
 - Chương 11
 - Chương 12
 - Chương 13
 - Chương 14
 - Chương 15
 - Chương 16
 - Chương 17
 - Chương 18
 - Chương 19
 - Chương 20
 - Chương 21
 - Chương 22
 - Chương 23
 - Chương 24
 - Chương 25
 - Chương 26
 - Chương 27
 - Chương 28
 - Chương 29
 - Chương 30: Quả Báo.
 - Chương 31
 - Chương 32
 - Chương 33
 - Chương 34
 - Chương 35
 - Chương 36
 - Chương 37
 - Chương 38
 - Chương 39
 - Chương 40
 - Chương 41
 - Chương 42
 - Chương 43
 - Chương 44
 - Chương 45
 - Chương 46
 - Chương 47
 - Chương 48
 - Chương 49
 - Chương 50
 - Chương 51
 - Chương 52
 - Chương 53
 - Chương 54
 - Chương 55
 - Chương 56
 - Chương 57
 - Chương 58
 - Chương 59
 - Chương 60
 - Chương 61
 - Chương 62
 - Chương 63
 - Chương 64
 - Chương 65
 - Chương 66
 - Chương 67
 - Chương 68
 - Chương 69
 - Chương 70
 - Chương 71
 - Chương 72
 - Chương 73
 - Chương 74
 - Chương 75
 - Chương 76
 - Chương 77
 - Chương 78
 - Chương 79
 - Chương 80
 - Chương 81
 - Chương 82
 - Chương 83
 - Chương 84
 - Chương 85
 - Chương 86
 - Chương 87
 - Chương 88
 - Chương 89
 - Chương 90
 - Chương 91
 - Chương 92
 - Chương 93
 - Chương 94
 - Chương 95
 - Chương 96
 - Chương 97
 - Chương 98
 - Chương 99
 - Chương 100
 - Chương 101
 - Chương 102
 - Chương 103
 - Chương 104
 - Chương 105
 - Chương 106
 - Chương 107
 - Chương 108
 - Chương 109
 - Chương 110
 - Chương 111
 - Chương 112
 - Chương 113
 - Chương 114
 - Chương 115
 - Chương 116
 - Chương 117
 - Chương 118
 - Chương 119
 - Chương 120
 - Chương 121
 - Chương 122
 - Chương 123
 - Chương 124
 - Chương 125
 - Chương 126
 - Chương 127
 - Chương 128
 - Chương 129
 - Chương 130
 - Chương 131
 - Chương 132
 - Chương 133
 - Chương 134
 - Chương 135
 - Chương 136
 - Chương 137
 - Chương 138
 - Chương 139
 - Chương 140
 - Chương 141
 - Chương 142
 - Chương 143
 - Chương 144
 - Chương 145
 - Chương 146
 - Chương 147
 - Chương 148
 - Chương 149
 - Chương 150
 - Chương 151
 - Chương 152
 - Chương 153
 - Chương 154
 - Chương 155
 - Chương 156
 - Chương 157
 - Chương 158
 - Chương 159
 - Chương 160
 - Chương 161
 - Chương 162
 - Chương 163
 - Chương 164
 - Chương 165: Hoàn
 
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
"Thật sự quyết định rồi sao?" Lý Kỳ thở dài, nhìn thiệp mời màu đỏ trong tay có chút cảm khái hỏi.
Kỳ Vũ Thu bưng nước đường Lưu thúc hầm buổi sáng cho anh, không chút để ý nói: "Không phải đã sớm định ra rồi sao, anh lại không phải ngày đầu tiên biết."
Lý Kỳ trừng mắt nhìn cậu một cái, mở thiệp mời ra, nhìn hai người sóng vai trong bức ảnh, đều là tướng mạo vô song. Đứng chung một chỗ quả thực khiến người khác không thể tưởng được còn có thể có ai xứng với họ, họ cũng chỉ có đối phương mới là tuyệt phối của nhau.
Anh ấy chỉ là lúc nhìn thấy thiệp mời thì mới hoàn toàn tiếp nhận sự thật này, cây cải trắng nhà anh ấy thật sự bị... bị heo vàng cõng đi rồi.
Lần này Mẫn Dục không tính toán điệu thấp, trực tiếp công bố tin kết hôn của hai người ra bên ngoài, gây ra không nhỏ chấn động.
Kỳ Vũ Thu cho dù đã rời khỏi giới giải trí, ít nhiều cũng là một tiểu minh tinh từng nổi đình nổi đám, tuy rằng đã sớm biến mất trong tầm nhìn đại chúng, nhưng vẫn có không ít người nhớ rõ "sự tích quang vinh" lúc trước của cậu. Sau khi tin kết hôn của hai người được công bố, quá khứ của cậu lại bị lật ra, chẳng qua hành vi tà dị trước khi cậu rời khỏi giới giải trí kia, chung quy là làm cư dân mạng không dám lại phát biểu linh tinh.
Hơn nữa những tay săn ảnh trong giới giải trí kia tuy rằng không có từng có nhiều tiếp xúc với cậu, nhưng mọi người trong ngành nhắc tới cậu đều kín như bưng, tự cậu rời khỏi giới giải trí sau liền thành điều cấm kỵ không thể nhắc tới. Lần này tin tức tuôn ra, truyền thông giải trí cũng chỉ là bốn phía thổi phồng tình yêu tốt đẹp của hai người, thậm chí từ những bài báo trước kia còn moi ra không ít "đường" căn bản không tồn tại để chứng thực tình cảm giữa hai người ngọt ngào đến mức nào.
Truyền thông trên mạng đưa tin theo kiểu dội bom làm cư dân mạng cũng dần dần tin tưởng, Mẫn Dục và Kỳ Vũ Thu này chính là chân ái!
Đối với những đưa tin này của truyền thông, Kỳ Vũ Thu cũng có chút không hiểu ra sao, hai người họ trước kia còn chưa xác định quan hệ đã biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Vô luận ngoại giới là thái độ gì, hôn lễ của hai người sau nửa tháng chuẩn bị của Mẫn Dục, không hề trục trặc đúng hẹn cử hành.
Hôn lễ được cử hành ở trang viên dưới danh nghĩa của chính Mẫn Dục. Kỳ Vũ Thu không thích quá mức náo nhiệt, cho nên khách khứa trừ đối tác làm ăn của Mẫn Dục, thì là một số bạn bè của Kỳ Vũ Thu, bao gồm Hiệp hội Huyền học và Núi Thanh Mang, còn có mấy người bạn thân thiết trong giới giải trí.
Còn về thân thích của Mẫn Dục, anh một người cũng không mời, bao gồm cả mẹ anh.
Tuy có người đối với điều này cảm thấy nghi hoặc, nhưng mỗi nhà mỗi cảnh, thân phận địa vị hai người đặt ở đó, họ tự nhiên cũng sẽ không để chuyện này trong lòng.
Khi hai người đi vào hiện trường hôn lễ, tất cả mọi người đã đến đông đủ, cười tủm tỉm nhìn hai người. Tự xưng là mặt dày Kỳ Vũ Thu nhìn ý cười trên mặt các bạn bè, thế mà hiếm thấy có chút ngượng ngùng, trên mặt cũng nhiễm ửng đỏ nhàn nhạt.
"Thằng nhóc này giỏi thật, chuyện lớn như vậy cậu thế mà giấu kín mít!" Đường Tam Xuyên chỉ vào Kỳ Vũ Thu cười lớn.
Kỳ Vũ Thu gãi gãi đầu, trước kia cậu cũng không nghĩ tới chính mình sẽ cùng Mẫn Dục đi đến bước này hôm nay, còn luôn muốn tìm cơ hội phủi sạch quan hệ hai người, sao có thể nói cho người khác.
Thịnh Ngọc Kha cùng Thường Ngôn mấy người sớm đã vô tình biết được mối quan hệ ái muội của Mẫn Dục và Kỳ Vũ Thu, nhưng thật sự cũng không ngờ rằng còn chưa được mấy tháng, liền trực tiếp tổ chức hôn lễ, thật sự là ngoài dự đoán.
Thịnh Ngọc Kha trêu chọc nháy mắt, nói: "Tráng niên tảo hôn, chúc mừng chúc mừng, bách niên hảo hợp a!"
Cậu ấy vừa nói như vậy, mọi người mới nhớ tới, Kỳ Vũ Thu năm nay cũng bất quá mới hai mươi tuổi đầu mà thôi, kết hôn ở tuổi trẻ như vậy, xác thật là coi như cưới sớm.
Mẫn Dục và Kỳ Vũ Thu tự nhiên là nhận lấy lời chúc phúc của cậu ấy.
Cùng Thịnh Ngọc Kha mấy người chào hỏi xong, Kỳ Vũ Thu cùng Mẫn Dục đi về phía Ngô Quảng Phong và mọi người. Huyền Thanh thần thần bí bí kéo hai người họ qua, quay lưng lại với mọi người đưa cho cậu một đôi mặt dây chuyền ngọc, nhỏ giọng nói: "Thứ này là tôi tự mình khắc... Tuy rằng tay nghề còn kém của cậu một chút, nhưng cậu đừng ghét bỏ, tôi làm tốn rất nhiều thời gian đó."
Kỳ Vũ Thu nhìn mặt dây chuyền trong tay, nguyên liệu cùng tượng đá ở đại điện Núi Thanh Mang thập phần tương tự. Cậu không nói nên lời nhìn Huyền Thanh một cái, Huyền Thanh thì chột dạ quay đầu nhìn chưởng môn và đệ tử đi cùng, sợ bị người nhìn thấy động tác nhỏ của mình.
Kỳ Vũ Thu đem mặt dây chuyền cất vào trong túi, thở dài vỗ vỗ vai Huyền Thanh nói: "Tâm ý đạo trưởng tôi xin nhận."
Huyền Thanh thấy mặt dây chuyền bị cất vào trong túi, mới nhẹ nhàng thở ra, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng rất nhiều.
"Cất kỹ cất kỹ, ngàn vạn đừng để người ngoài nhìn thấy nha."
Kỳ Vũ Thu cố nén cười gật đầu, quay về bên cạnh Mẫn Dục.
Mọi người đều đưa lên chúc phúc và lễ vật, sau khi hàn huyên qua, Kỳ Vũ Thu nhìn ông lão tóc bạc râu trắng đứng giữa đám người, kéo Mẫn Dục cúi chào ông thật sâu.
"Sư phụ."
"Tốt tốt." Ông lão cười đỡ hai người dậy, trong mắt mang theo ý cười vui mừng.
Sau khi đứng dậy, Mẫn Dục mở lòng bàn tay ra, Kỳ Vũ Thu nhìn qua, là một con rồng, rồng được điêu khắc từ chất liệu cực phẩm, cùng với con phượng cậu đang đeo trên cổ hiện giờ là cùng chất liệu, cùng thủ pháp điêu khắc.
"Năm đó còn thừa chút vật liệu, hiện giờ vừa vặn cùng con phượng kia làm thành một đôi." Hội trưởng Chung vỗ vỗ chòm râu cười nói.
Khóe miệng Kỳ Vũ Thu nhếch lên. Tổ tiên Mẫn Dục nhất định là có liên quan đến núi Thanh Dương của họ, mới có thể có được con phượng do sư phụ tự tay điêu khắc, cuối cùng con phượng này lại đeo trên người cậu.
Hiện giờ cùng khối nguyên liệu được cùng một người điêu khắc thành rồng, cũng là duyên phận.
Mẫn Dục đeo mặt dây chuyền lên cổ, nhẹ nhàng nắm lấy tay Kỳ Vũ Thu, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, ngài yên tâm."
Hội trưởng Chung khẽ gật đầu: "Thằng nhóc thúi này quen lười biếng, có cậu chăm sóc nó cũng coi như là tốt."
Mẫn Dục mỉm cười, đưa tay ôm lấy vai Kỳ Vũ Thu. Có thể chăm sóc Kỳ Vũ Thu cả đời là may mắn của anh.
Xoay một vòng trong hội trường, chào hỏi mọi người xong, hai người mới đi về phía đài cao.
Những người ngồi ở ghế khách đều mỉm cười nhìn hai người. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Mẫn Dục thành kính đeo nhẫn cho Kỳ Vũ Thu, in lại một nụ hôn nhẹ trên ngón tay cậu.
Cánh hoa bay lả tả trong gió nhẹ, có bồ câu vỗ cánh bay qua. Kỳ Vũ Thu híp mắt nhìn người thân bạn bè phía dưới, nhìn ánh sáng nhạt trong mắt người bên cạnh, khẽ cười.