- Trang chủ
- Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay!
- Chương 36: Hắc hoá 100%
Chương 36: Hắc hoá 100%
Truyện: Sau Khi Crush Của Bạn Trai Trở Về, Tôi Muốn Chia Tay!
Tác giả: Kiếm Chỉ Thần Châu
- Chương 1: Thiên cẩu thực nhật
- Chương 2: Bạch nguyệt quang
- Chương 3: Vết máu muỗi
- Chương 4: Vết nứt
- Chương 5: Ruồi bọ
- Chương 6: Bắt gian
- Chương 7: Tràng Tu La nhỏ
- Chương 8: Tràng Tu La lớn
- Chương 9: Đánh cược
- Chương 10: Quấn quýt
- Chương 11: Tính kế
- Chương 12: Phản kích
- Chương 13: Quyết định tàn nhẫn
- Chương 14: Chia tay (1)
- Chương 15: Chia tay (2)
- Chương 16: Chia tay (2)
- Chương 17: Cưỡng chế ép yêu?
- Chương 18: Không tha thứ
- Chương 19: Quy tắc bất thành văn
- Chương 20: Yêu anh là bản năng
- Chương 21: Bạn trai mới ?
- Chương 22: Thông báo
- Chương 23: Đánh mất nhẫn
- Chương 24: Đau lòng
- Chương 25: Điên cuồng
- Chương 26: Ái muội
- Chương 27: Nguyện vọng của kiếp sau
- Chương 28: Nhân cơ hội lúc Tưởng Minh Trác bệnh
- Chương 29: Phép tắc truy phu của kẻ điên
- Chương 30: Ảo giác
- Chương 31: Hắc hoá 20%
- Chương 32: Hắc hoá 30%
- Chương 33: Hắc hoá 40%
- Chương 34: Hắc hoá 50%
- Chương 35: Hắc hoá 99%
- Chương 36: Hắc hoá 100%
- Chương 37: Rời đi
- Chương 38: Lời từ biệt sau cùng
- Chương 39: Rời đi
- Chương 40: Có nên quay lại với người yêu cũ hay không
- Chương 41: Không muốn gặp lại
- Chương 42: Sẽ gặp lại nhau ở một điểm nào đó sau này
- Chương 43: Gặp lại
- Chương 44: Tu la tràng nhỏ
- Chương 45: Tái ngộ
- Chương 46: Tranh giành tình cảm
- Chương 47: Điên cuồng
- Chương 48: Hợp nhất
- Chương 49: Tình mới tình cũ
- Chương 50: Say rượu
- Chương 51: Cưỡng ép
- Chương 52: Hiểu lầm
- Chương 53: Cún con tủi thân
- Chương 54: Cún con đâm vào tường
- Chương 55: Tất cả tiền của em đều cho anh
- Chương 56: Nấu cơm cho chồng ăn
- Chương 57: Hai kẻ điên gặp nhau
- Chương 58: Hành hung bạch nguyệt quang
- Chương 59: Hôn tới hôn lui
- Chương 60: Tưởng Minh Trác đến phim trường
- Chương 61: Thẩm Tri Hạ và đoá hoa hồng
- Chương 62: Kết thúc ( Hoàn )
- Chương 63: Phiên ngoại 1 : Kết hôn
- Chương 64: Phiên ngoại 2 : Tưởng Minh Trác biến thành mèo ( Thượng )
- Chương 65: Phiên ngoại 3: Tưởng Minh Trác biến thành mèo ( Hạ )
- Chương 66: Phiên ngoại 3 : Tưởng Minh Trác bị mất trí nhớ
- Chương 67: Phiên ngoại 4 : Tưởng Minh Trác bị mất trí nhớ (Kết)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Đêm ba mươi, đêm xuân vĩnh viễn chẳng thiếu nỗi cô quạnh. Trên TV vang lên tiếng hát ca múa chào xuân rộn ràng, nhưng Thẩm Tri Hạ lại cảm thấy bốn bề yên tĩnh đến ngạt thở, yên tĩnh đến mức không khí như cũng đông cứng lại.
Mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa vân tay, Thẩm Tri Hạ mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Cậu xoay đầu lại theo bản năng, nhìn cánh cửa từ từ mở ra — người mà cậu đã chờ đợi suốt cả đêm, cuối cùng cũng xuất hiện.
Thẩm Tri Hạ gượng gạo nở một nụ cười, vô thức xoay xoay chiếc điều khiển trong tay: "Hôm nay anh cũng tăng ca à? Dạo gần đây bận rộn đến vậy sao?"
"Ừ." Tưởng Minh Trác thay giày xong, anh có thể cảm nhận được nỗi thất vọng phảng phất nơi Thẩm Tri Hạ, nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Thẩm Tri Hạ nhấn điều khiển chuyển kênh liên tục, đổi liền mấy đài truyền hình thậm chí còn nghe trọn vẹn một ca khúc mừng năm mới.
Hàng mi dài khẽ run, cậu như vô tình cất lời: "Bận cái gì chứ..."
Tưởng Minh Trác hơi khựng lại, trong lòng chợt dâng lên một linh cảm — Thẩm Tri Hạ có phải đã phát hiện ra điều gì không? Nhưng khi ánh mắt anh đối diện với ánh nhìn bình tĩnh của Thẩm Tri Hạ, lại cảm thấy người này vốn luôn hấp tấp nếu đã biết chuyện thì chắc chắn không thể nhịn đến giờ phút này.
"Không có gì." Tưởng Minh Trác khẽ nới lỏng cà vạt, mệt mỏi ngồi xuống sofa. Anh vô cảm nhìn vào màn hình TV, nhưng chẳng thể nào phớt lờ ánh mắt gần như dính chặt lấy mình từ người bên cạnh.
Thẩm Tri Hạ tùy ý ngồi lên đùi anh, đối diện mà dựa vào vai anh. Hai tay chậm rãi siết chặt vòng eo Tưởng Minh Trác: "Chờ anh hết bận rồi, chúng ta đi hẹn hò nhé."
Tưởng Minh Trác giữ lấy bàn tay nghịch ngợm đang di chuyển, "Ừ."
"Đáp ứng dễ dàng như vậy à?" Thẩm Tri Hạ ngẩng đầu, bá đạo chiếm trọn tầm mắt của Tưởng Minh Trác, "Em không phải đang mơ đấy chứ?"
Tưởng Minh Trác nhàn nhạt đáp: "Chỉ là hẹn hò thôi mà." Không phải kết hôn, đâu đáng để cậu vui đến mức này?
Thẩm Tri Hạ cắn môi, nở nụ cười có chút giảo hoạt: "Vậy thì... chúng ta đi đảo nghỉ mát đi."
"Tùy cậu sắp xếp." Tưởng Minh Trác liếc nhìn lịch trình — lúc đó, cũng gần đến lúc phải nói rõ với Thẩm Tri Hạ tất cả. Anh chỉ mong có thể nhân chuyến nghỉ phép này để kết thúc tất cả một cách êm đềm.
Chỉ là, với kế hoạch rời đi kín kẽ như thế, Tưởng Minh Trác lại chẳng hề thấy nhẹ nhõm. Ngược lại, theo từng ngày trôi qua mỗi lần đối diện với Thẩm Tri Hạ trong lòng anh lại dâng lên thứ cảm xúc xót xa không thể gọi thành tên.
Một cuộc chia ly dài dòng, không chỉ dày vò Thẩm Tri Hạ, mà còn hành hạ chính anh.
Thẩm Tri Hạ ngơ ngác nhìn anh, rồi bất ngờ hôn nhẹ lên cằm anh, ngọt đến mức như đang nếm mật.
Cậu cười nói: "Em sắp xếp? Không sợ em bán anh à?"
Có lẽ vì sắp chia xa, Tưởng Minh Trác hiếm khi dịu dàng, xoa nhẹ đầu cậu, không đáp lời.
"Em đâu nỡ bán anh." Thẩm Tri Hạ rúc vào hõm vai anh, quyến luyến cọ cọ: "Nếu có thể giấu anh đi, chỉ cho mình em thấy, anh cũng chỉ có thể nhìn em không được đi đâu hết thì tốt biết bao..."
Tưởng Minh Trác không để ý đến những lời mơ mộng rối rắm của cậu, chỉ giơ tay hạ nhỏ âm lượng TV.
Chương trình đếm ngược năm mới bắt đầu. "Mười, chín —"
Thẩm Tri Hạ ngẩng đầu, chu môi nói nhỏ:"Anh à, thơm em một cái đi."
"Chụt"— Tưởng Minh Trác cúi xuống, hôn cậu một cái.
"Sáu, năm —"
"Không đủ, há miệng ra." Thẩm Tri Hạ hơi nhổm người, cả cơ thể phủ lên Tưởng Minh Trác, che đi ánh sáng từ TV. Trong mắt anh lúc này, chỉ còn lại gương mặt quá đỗi xinh đẹp của Thẩm Tri Hạ.
"Ba!"
Trái đất vẫn quay, sắp bước sang một năm mới.
Trên chiếc sofa nhỏ, họ hôn nhau đến quên trời đất, như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai người có thể nương tựa vào nhau.
"Hai —"
"Tưởng Minh Trác, anh có biết điều ước năm mới của em là gì không?" Thẩm Tri Hạ nâng mặt anh lên, nhìn từ trên xuống: Em hy vọng, anh mãi mãi, mãi mãi... chỉ thuộc về một mình em.
"Một! Chúc mừng năm mới!"
Tưởng Minh Trác khẽ nói: "Chúc mừng năm mới."
Ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ bừng nở, cả bầu trời đêm như được phủ lên bởi một tầng lãng mạn huy hoàng.
"Chúc mừng năm mới." Thẩm Tri Hạ vừa tháo từng chiếc cúc áo, vừa thì thầm: "Hy vọng... điều ước của em có thể thành sự thật."