- Chương 1: Cha ruột của con trai tìm tới cửa
- Chương 2: Lại lại lại ở cùng một chỗ
- Chương 3: Tật xấu đều là do cha nó
- Chương 4: Ba ba, con là từ đâu tới?
- Chương 5: Con chính là khỉ con đôi ta sinh
- Chương 6: Cha a cha muốn đi tìm dã hồ li sao?
- Chương 7: Loại mùi vị này, có phải lo lắng hay không ?
- Chương 8: Yên tâm, đều là của em
- Chương 9: Tui thật sự dám sờ lại đó
- Chương 10: Mặc tổng vỗ mông ngựa con trai
- Chương 11: Không muốn làm yêu tinh cả đời
- Chương 12: Mặc tổng muốn đi bái phỏng nhạc phụ nhạc mẫu
- Chương 13: Anh tới đón em về nhà
- Chương 14: Tôi là chồng em ấy!
- Chương 15: Quan hệ cùng nhau sinh con trai
- Chương 16: Tiểu Mặc tổng diễn kịch
- Chương 17: Lão Mặc giống như sát thần
- Chương 18: Lại bác tát con nè!
- Chương 19: Một hồi âm mưu một bộ áo cưới
- Chương 20: Quan điểm thuyết vô thần của Mặc tổng bắt đầu sụp đổ
- Chương 21: Chà!Lông trên áo choàng của em thật mềm!
- Chương 22: Ba chương hợp nhất
- Chương 23: Chúng ta chính là quan hệ cùng nhau sinh con trai
- Chương 24: Mặc tổng: Bọn em đều là của anh!
- Chương 25: Mặc tổng đại ma vương tiến công
- Chương 26: Em muốn vị nào trong miệng anh cũng có
- Chương 27: Một đôi tai hồ ly lông xù xù
- Chương 28: Ôm nhau cọ lông nào
- Chương 29: Muốn ngủ với em
- Chương 30: Đời trước anh tuyệt đối là vợ nhỏ của tôi
- Chương 31: Con trai muốn biến thành một con hồ ly nhỏ
- Chương 32: Cha ơi, cho con liếm lông ~
- Chương 33: Muốn gặp em
- Chương 34: Còn không phải là một cái ổ ngủ sao ~
- Chương 35: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 36: Bổ sung thêm! Yêu tinh nhỏ ghen tị!
- Chương 37: Mặc tổng: Một cái chức quản lý yêu tinh bao nhiêu tiền?
- Chương 38: Bổ sung thêm! Tôi mắc bệnh thích anh rồi!
- Chương 39: Đây là cha của con trai tôi, ai dám động?!
- Chương 40: Bổ sung thêm! Ai là kẻ thứ ba? Rõ ràng là vợ cả!
- Chương 41: Mặc tổng muốn tham gia Ba ơi đi đâu thế
- Chương 42: Có thể khống chế được Cố quái thú chỉ có Mặc tổng!
- Chương 43: Có phải hay hai ba tạo nhãi con hay không?
- Chương 44: Bổ sung thêm! Một cái tát của Mặc tổng tát bay một con yêu quái
- Chương 45: Mỗ yêu: Tiểu hồ ly, làm bạn lữ của ta!
- Chương 46: Lão Mặc, xem em có mười cái đuôi nè!
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-1
- Chương 90-2
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96-1
- Chương 96-2
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100-1
- Chương 100-2
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106-1
- Chương 106-2
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119-1
- Chương 119-2
- Chương 120-1
- Chương 120-2
- Chương 121-1
- Chương 121-2
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125-1
- Chương 125-2
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142: Kết Cục (Hoàn)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Hai ngày sau, Mặc Trạch Dương chăm chỉ chuẩn bị bản thảo phát biểu, còn lên mạng tìm video các bạn học sinh khác thuyết trình, coi lần này phát biểu đại diện lớp là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng. Cậu nhóc muốn nói thật hùng hồn, khiến cả trường phải vỗ tay tán thưởng. Thiếu gia Mặc thậm chí còn nghĩ mình có thể trở thành một diễn giả chuyên nghiệp.
Cố Giai Mính thấy con nghiêm túc như vậy, liền mời hẳn một thầy giáo về dạy thêm riêng cho bé một chút. Ai biết đâu chừng, con mình sau này thật sự trở thành một diễn giả vĩ đại thì sao? Mỗi ước mơ của con, cha mẹ đều nên ủng hộ.
Lúc thầy giáo đang dạy Mặc Trạch Dương, Buck đứng một bên trông chừng, nụ cười lễ phép luôn hiện trên mặt. Cậu thầy nhỏ liền có cảm giác quản gia này đang âm thầm uy h**p mình, cứ như thể nếu anh dám chê bai Mặc Trạch Dương một câu, thì ông quản gia có thể vứt anh ra khỏi nhà ngay lập tức!
"Đứa bé này thông minh lắm! Chỉ cần dạy một lần là hiểu ngay!" Câu này thầy giáo nói ra rất thật lòng, hoàn toàn không phải nịnh bợ. Mặc Trạch Dương đúng là quá lanh lợi, quả không hổ là con của Cố Giai Mính.
Buck mỉm cười bưng trà tới cho thầy: "Cảm ơn anh đã vất vả."
Thầy giáo nhỏ lúng túng nhận lấy ly trà, vừa nãy không hề thấy quản gia đi đâu hay lấy trà khi nào. Anh càng cảm thấy ngượng khi nói tiếp: "Vậy... vậy cậu cả có thể nghỉ một lát, thật ra tôi thấy giờ mình cũng không còn gì để dạy thêm nữa, cậu ấy đã nắm rất vững rồi. Hay là... tôi xin phép về trước."
Chỉ là một bản thảo mấy trăm chữ thôi mà Mặc Trạch Dương đã học thuộc làu. Thầy cũng thấy tiền dạy kèm này đúng là nhận hơi ngại.
Sau khi tiễn thầy ra ngoài, Mặc Trạch Dương đặt bản thảo lên bàn học. Ngay khoảnh khắc đó, hai bên chân cậu bé lập tức bị ôm chặt - hai chú hồ ly nhỏ đang duỗi móng vuốt ôm lấy chân anh cả, định bò lên theo. Đằng sau còn một đứa đã leo lên tới lưng ghế, vòng tay ôm lấy cổ bé. Mặc Trạch Dương nhìn biểu cảm ba đứa em, hoàn toàn không còn cảm xúc gì nữa. Hồi trước ham làm anh cả, giờ thì mỗi ngày đều muốn vứt cả lũ đi cho rảnh!
Mặc Trạch Hàm: "Anh ơi, đá banh!"
Cố Trạch Thuần: "Đi đá banh!"
Cố Trạch Diễm: "Anh ơi, anh ơi anh ơi khanh khách đát ~ mị mị mị ~~"
Nhóc hai ôm lấy đầu em út bịt miệng lại, ồn quá cũng bị mắng rồi.
Mặc Trạch Dương chán đến mức phải bế hai đứa em đã leo vào lòng, một tay ôm chặt, một tay nâng đứa bé đằng sau: "Đi đi đi, đá banh!"
Tự mình đòi có em, giờ có rồi thì vừa yêu vừa mệt! Có lúc thấy bọn nhóc đáng yêu muốn xỉu, có lúc lại phiền đến mức không chịu nổi - đúng là cảm giác mệt trong lòng.
Cố Giai Mính cuối cùng cũng đến đoàn phim 《Anh hùng vô danh》 để ghi hình. Bộ phim chiến tranh lớn này đã lên kế hoạch hơn một năm, giờ mới chính thức bấm máy. Ngay từ đầu, đoàn phim đã nhắm Cố Giai Mính vào vai chính, chỉ là khi đó lịch trình của cậu không rảnh, nên họ vẫn kiên nhẫn chờ. Đối phương đã thành tâm như vậy, Cố Giai Mính cũng dốc hết tâm huyết đáp lại, đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.
Mặc tổng thì còn bận nhiều việc, một mình Mặc Nguyên Bân lo không xuể. Vậy nên chuyện chăm con được giao lại cho quản gia Buck, và Mặc Trạch Dương sẽ ở nhà cùng các em. Bà nội Mặc thỉnh thoảng cũng đến giúp một tay, tuy nhiên sức khỏe bà không còn tốt, mọi người trong nhà đều không muốn để bà phải làm việc gì nặng. Họ chỉ muốn bà ngồi đó nhìn các cháu chơi, vậy là đủ vui rồi. Nhưng bà Mặc vẫn không nhịn được thở dài: "Đúng là già thật rồi, làm chẳng được gì, chắc nên đi tìm ông nhà."
Sau khi bị Mặc Trạch Dương trừng mắt tức giận suốt nửa ngày, bà mới im bặt, không dám nhắc lại chuyện đó nữa. Già rồi, không sợ con trai, mà lại sợ cháu nội.
Hôm sau, Cố Giai Mính lại dậy sớm đến đoàn phim. Trùng hợp là Mặc Uẩn Tề cũng có việc bận, vậy nên cuộc họp phụ huynh lần này, chỉ còn bà Mặc đi dự.
Sáng sớm, Mặc Trạch Dương đã mặc sẵn bộ đồng phục học sinh được may riêng, thắt cà vạt chỉnh tề, đeo bảng tên học sinh đại diện lên ngực. Vẻ mặt nghiêm túc nói với bà nội: "Bà ơi, hôm nay bà nhớ ngồi hàng đầu, nhớ chụp ảnh cho con nha."
Bà nội nhìn gương mặt cậu cả cực kỳ giống Mặc Uẩn Tề hồi nhỏ, vừa cười vừa gật đầu đồng ý, lại vừa len lén giấu đi ánh mắt đã ươn ướt. Sau này, khi gặp lại ông Mặc, bà có thể tự hào kể cho ông nghe: cháu đích tôn nhà mình giỏi y như ba nó hồi nhỏ, xuất sắc quá chừng luôn!
Mặc tổng hôm nay không đến dự giờ phút quan trọng của con trai là vì anh còn một chuyện cấp thiết hơn cần giải quyết.
Tại hội trường lớn của Tổng bộ Cục Quản lý Yêu giới, Mặc tổng mặc âu phục đen, bước chân vững vàng đi vào. Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, anh "rầm" một tiếng ném xấp tài liệu mật lên bàn họp, nghiêm túc nói: "Danh sách ám sát của cả hai bên - người và yêu - đều nằm trong này. Hôm nay chúng ta ngồi lại nói chuyện tử tế, thảo luận nghiêm túc chuyện diệt trừ lẫn nhau."
Cả phòng họp bùng nổ!
Người và yêu tinh đều chuẩn bị một bản danh sách ám sát riêng. Không phải giết người - giết yêu thông thường, mà là những kẻ có quyền lực, là những cái tên bị cho là có thể đe dọa đến tương lai của phe mình. Quan hệ đôi bên đã căng như dây đàn, họ đều âm thầm chuẩn bị cho một cuộc thanh trừng đẫm máu, đảo ngược thế lực, tái sắp xếp quyền lực trong vòng 50 năm tới.
Không ngờ Mặc Uẩn Tề lại có được cả hai danh sách, và ngay trong ngày đầu tiên nhận chức đã mang ra đối mặt công khai. Điều này khiến mọi người đều bất ngờ. Không khí trong phòng họp lập tức trở nên ngột ngạt, áp lực nặng đến mức khiến người ta khó thở. Cả hai bên cảnh giác nhìn nhau, bên người muốn tiêu diệt yêu tinh, bên yêu tinh muốn diệt người, chỉ có Mặc tổng và trợ lý mới của anh là giữ vẻ bình tĩnh, nhìn hai luồng sát khí đang rục rịch bùng nổ.
Trợ lý chia hai danh sách ra đưa cho từng bên, nhân loại đưa cho yêu tinh, yêu tinh đưa lại cho nhân loại. Khi cả hai cầm danh sách, có người thậm chí thấy tên mình trong đó, không khí lại càng đặc quánh. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lạnh như dao.
Một lão nhân trong hội đồng phía người đập bàn đứng dậy, giận dữ hét lớn: "Lũ súc sinh các người! Tâm địa quá độc ác!"
Phía yêu tinh cũng không chịu thua: "Ngươi chẳng qua cũng là súc sinh hai chân tiến hóa, hành vi của đám người các ngươi còn không bằng loài thú!"
Lập tức cả hai bên cãi nhau om sòm. Vốn đã hay đối đầu, giờ lại đụng tới chuyện sinh tử, đề tài ám sát quá nhạy cảm, sát khí tràn ngập, ai cũng hận không thể xé xác kẻ đối diện ngay tại chỗ.
Trước đây, mỗi lần họp như thế, vị cục trưởng cũ - một ông chú hiền lành - chỉ biết bất đắc dĩ nhìn họ tranh cãi, cố gắng khuyên nhủ đi đi lại lại: "Tôi xin mọi người, giữ chút thể diện cho tôi. Có chuyện thì từ từ nói, cãi nhau cũng chẳng ra được gì."
Lần này, họ vẫn giữ thói quen đó, hoàn toàn không coi Mặc Uẩn Tề - cục trưởng trẻ tuổi - ra gì. Bên nhân loại nghĩ anh là người, chắc chắn thuộc phe họ. Bên yêu tinh thì tin rằng anh lên được chức nhờ sự ủng hộ của họ, nên cũng là phe mình. Cả hai bên đều không hề sợ anh.
Thấy cuộc họp càng lúc càng hỗn loạn, đôi bên thậm chí định lao vào đánh nhau, sắc mặt Mặc Uẩn Tề chợt lạnh hẳn. Điều anh ghét nhất chính là sự lộn xộn trong các buổi họp.
Anh không nói lời nào, chỉ đứng dậy - một chân đá văng luôn hai kẻ đang ồn ào nhất.
Rầm! Rầm! Hai cú đạp khiến cả sàn nhà rung chuyển.
Một trong số đó là yêu tinh sống hơn 8000 năm!
"Lập lại trật tự," Mặc tổng thản nhiên nói: "Muốn nói chuyện thì nói đàng hoàng. Không chịu nói đàng hoàng thì lần đầu bị thương nặng, lần hai đánh cho chết. Các người thấy sao?"
Nếu có thể dùng sức mạnh đè ép mọi người, thì hà tất phải phí lời?
Mặc tổng cảm thấy cách làm của Cố Giai Mính cũng có lý - kẻ mạnh mới có tiếng nói. Khi nào còn là kẻ mạnh, khi đó mới có quyền lên tiếng.
Mọi người nhìn hai kẻ đang lăn lộn r*n r* dưới đất - đặc biệt là yêu tinh sống 8000 năm mà không phản kháng nổi - không khí trong phòng họp lập tức... im phăng phắc!
Ánh mắt mọi người nhìn Mặc tổng đều lộ ra sự dè chừng. Người này, có khi thật sự đủ sức giết sạch các trưởng lão ở đây!
Quá đáng sợ!
Mặc tổng rất hài lòng. Đây chính là hiệu quả anh muốn. Anh thong thả lên tiếng: "Tiếp theo chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng. Trong quá trình này, không ai được phép cãi nhau."
Mọi người: "......"
Người đứng sau lưng Mặc tổng nắm chặt tay, khẩn trương đổ mồ hôi. Vị cục trưởng mới này hung dữ quá mức. Ai mà cãi nhau, bị đánh chết là cái chắc. Từ nay về sau, chắc bản thân phải chuẩn bị thêm cả kỹ năng... thu dọn xác.
Cố Giai Mính bên này, ở đoàn phim đúng kiểu gió nổi mây bay, là kiểu người hiếm hoi khiến ai ai cũng quý. Là diễn viên chính, ngày nào cậu cũng đến sớm nhất, lúc nào cũng nghiêm túc và chuyên nghiệp đến mức đạo diễn cũng phải e dè. Người đóng vai ba của nhân vật do Cố Giai Mính thủ vai là nghệ sĩ gạo cội - thầy Hình Lập Quốc. Thầy Hình còn nhận xét: Cố Giai Mính là kiểu "diễn điên", tức là đắm chìm vào nhân vật một cách đáng sợ, vừa chuyên nghiệp vừa lễ phép, đúng là một diễn viên hiếm thấy.
Không chỉ vậy, mỗi ngày Cố Giai Mính đều mang đồ ăn vặt cho đoàn phim, cứ tiện tay đặt lên bàn ai ăn thì lấy, đối xử ai cũng như nhau. Sau khi chứng kiến cách cậu cư xử, cả đoàn đều bị khí chất của hồ ly tẩy não: người tốt như Cố Giai Mính mà cũng có người đi bôi nhọ được sao?
Fan nguyên bản thì vốn đã yêu quý từ đầu, thấy đoàn phim người người khen ngợi thì càng thêm phấn khích, vỗ tay rần rần: [Chào mừng thành viên mới gia nhập gia đình Lá Trà Bao! Gia tộc chúng ta đã tồn tại gần tám năm rồi đó, hiện đang giữ vững vị trí số một toàn Weibo, không ai lay chuyển nổi!]
Về đến nhà, Cố Giai Mính cười cười kể với Mặc Uẩn Tề: "Có người nói em có năng lực thần kỳ, cứ gia nhập đoàn phim nào là lại có fan mới vây quanh. Em cũng thấy mình thật kỳ diệu đó."
Mặc tổng bật cười, kéo cậu vào lòng, khen thẳng thừng: "Đúng rồi, em là hồ ly kỳ diệu nhất, không ai bằng em."
Cố Giai Mính đỏ mặt. Câu đó nghe như đang tỏ tình vậy, nhưng đúng là rất dễ nghe, cậu thích!
Mặc Uẩn Tề lại nói tiếp: "Ai phát hiện em là người tốt cũng sẽ thích em mất. Phải làm sao đây, tình địch của anh ngày càng nhiều, anh thấy lo quá."
Cố Giai Mính mím môi cố nhịn cười, cả người như được vuốt lông, trong lòng thầm nhắc bản thân phải cố gắng hơn nữa, nếu không sẽ bị vứt xó ngay! Nhận thức rõ ràng là rất cần thiết!
Cậu tiểu hồ đỏ mặt ngước lên, nâng mặt người kia hôn một cái, hớn hở nói: "Anh yên tâm đi, người em yêu nhất là anh, không nhìn ai khác đâu. Cũng chẳng ai đẹp bằng anh hết - miễn là anh còn biết cư xử cho đàng hoàng."
Mặc tổng hài lòng vuốt môi, hỏi tiếp: "Vậy giờ anh cư xử đã ổn chưa?"
Cố Giai Mính giơ tay làm động tác đo đo khoảng cách, "Tạm ổn thôi à, còn nhiều chỗ phải cố gắng lắm."
Mặc Uẩn Tề cười tới mức cổ cũng muốn gãy, "Vậy em cổ vũ anh đi!"
"Moah!"
"Bên này nữa."
"Moah!"
"Chỗ này nè."
Cố tiểu yêu lập tức phối hợp hết mình: "Moah!"
Hai người đang trong trạng thái dính nhau hôn hít không dứt thì bên ngoài vang lên tiếng gào giận dữ của Mặc Trạch Dương: "Hai người kiếm nó ở đâu vậy hả?! Ba mà thấy sẽ đánh đó!"
Thì ra là lũ nhỏ không biết đang làm gì, nhóc thứ tư mặc nguyên bộ đồ đỏ rực như hỉ phục, đúng là bộ Cố Giai Mính giấu tận trong phòng thay đồ, phía ngoài còn có kết giới. Vậy mà không biết bằng cách nào, hai đứa nhỏ lại gỡ được kết giới, thằng út chui vào trong, kéo vạt áo dài chạy khắp nơi. Thằng ba thì nắm lấy một tay áo, hai anh em nhỏ chơi kéo co giữa phòng khách, kéo qua kéo lại, vui như hội!
Mặc Trạch Dương tức điên, một tay tóm một đứa, giật lại bộ đồ rồi vội vã đưa cho quản gia Buck cất đi.
Cố Giai Mính nhướng mày: "Thằng tư này nghịch hết biết, giống ai chứ?"
Mặc tổng không thể gánh cái nồi này, suy nghĩ một lúc rồi đáp chắc nịch: "Giống cô nó. Cô em gái anh hồi nhỏ cũng y chang, nghịch như quỷ."
Cố Giai Mính lúc này mới yên tâm. Chỉ cần không giống mình là được, suýt nữa nổi trận lôi đình rồi!