- Chương 1: Cha ruột của con trai tìm tới cửa
- Chương 2: Lại lại lại ở cùng một chỗ
- Chương 3: Tật xấu đều là do cha nó
- Chương 4: Ba ba, con là từ đâu tới?
- Chương 5: Con chính là khỉ con đôi ta sinh
- Chương 6: Cha a cha muốn đi tìm dã hồ li sao?
- Chương 7: Loại mùi vị này, có phải lo lắng hay không ?
- Chương 8: Yên tâm, đều là của em
- Chương 9: Tui thật sự dám sờ lại đó
- Chương 10: Mặc tổng vỗ mông ngựa con trai
- Chương 11: Không muốn làm yêu tinh cả đời
- Chương 12: Mặc tổng muốn đi bái phỏng nhạc phụ nhạc mẫu
- Chương 13: Anh tới đón em về nhà
- Chương 14: Tôi là chồng em ấy!
- Chương 15: Quan hệ cùng nhau sinh con trai
- Chương 16: Tiểu Mặc tổng diễn kịch
- Chương 17: Lão Mặc giống như sát thần
- Chương 18: Lại bác tát con nè!
- Chương 19: Một hồi âm mưu một bộ áo cưới
- Chương 20: Quan điểm thuyết vô thần của Mặc tổng bắt đầu sụp đổ
- Chương 21: Chà!Lông trên áo choàng của em thật mềm!
- Chương 22: Ba chương hợp nhất
- Chương 23: Chúng ta chính là quan hệ cùng nhau sinh con trai
- Chương 24: Mặc tổng: Bọn em đều là của anh!
- Chương 25: Mặc tổng đại ma vương tiến công
- Chương 26: Em muốn vị nào trong miệng anh cũng có
- Chương 27: Một đôi tai hồ ly lông xù xù
- Chương 28: Ôm nhau cọ lông nào
- Chương 29: Muốn ngủ với em
- Chương 30: Đời trước anh tuyệt đối là vợ nhỏ của tôi
- Chương 31: Con trai muốn biến thành một con hồ ly nhỏ
- Chương 32: Cha ơi, cho con liếm lông ~
- Chương 33: Muốn gặp em
- Chương 34: Còn không phải là một cái ổ ngủ sao ~
- Chương 35: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 36: Bổ sung thêm! Yêu tinh nhỏ ghen tị!
- Chương 37: Mặc tổng: Một cái chức quản lý yêu tinh bao nhiêu tiền?
- Chương 38: Bổ sung thêm! Tôi mắc bệnh thích anh rồi!
- Chương 39: Đây là cha của con trai tôi, ai dám động?!
- Chương 40: Bổ sung thêm! Ai là kẻ thứ ba? Rõ ràng là vợ cả!
- Chương 41: Mặc tổng muốn tham gia Ba ơi đi đâu thế
- Chương 42: Có thể khống chế được Cố quái thú chỉ có Mặc tổng!
- Chương 43: Có phải hay hai ba tạo nhãi con hay không?
- Chương 44: Bổ sung thêm! Một cái tát của Mặc tổng tát bay một con yêu quái
- Chương 45: Mỗ yêu: Tiểu hồ ly, làm bạn lữ của ta!
- Chương 46: Lão Mặc, xem em có mười cái đuôi nè!
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90-1
- Chương 90-2
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96-1
- Chương 96-2
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100-1
- Chương 100-2
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106-1
- Chương 106-2
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119-1
- Chương 119-2
- Chương 120-1
- Chương 120-2
- Chương 121-1
- Chương 121-2
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125-1
- Chương 125-2
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142: Kết Cục (Hoàn)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Mặc Trạch Dương nhìn nhìn: "Ba ba, tới một chú mắt đỏ!"
Cố Giai Mính bước lại gần, vừa thấy đã nhận ra trước ngực đối phương có đeo một cái ghim nhỏ, treo một chiếc huy chương bé tí, trông như huy hiệu đeo ngực: "Người của bộ quản lý đặc biệt?" Cố Giai Mính cau mày, không hiểu họ tới làm gì.
Quản gia Buck ra mở cửa, mời đối phương vào nhà. Mặc Uẩn Tề cũng buộc phải bước ra khỏi thư phòng lần nữa, sợ Cố Giai Mính gặp phiền toái.
Mặc Trạch Dương ôm cổ ba, nhỏ giọng nói: "Thì ra là chú thỏ."
"Chú thỏ" đứng ở cửa mỉm cười, lấy ra thẻ công tác của mình: "Chào mọi người, tôi đến từ Bộ Quản Lý Đặc Biệt – Phòng Quản Lý Hôn Nhân, tên tôi là Bạch Đồ. Đây là giấy tờ công tác của tôi."
Nghe không phải đến gây chuyện, Cố Giai Mính liền nở nụ cười tươi: "Mời vào nhà."
Người kia còn rất chuyên nghiệp, từ trong túi móc ra đôi dép vải đi trong nhà, thay giày rồi mới bước vào.
"Tôi đến đây là để hai vị ký giấy tờ." Bạch Đồ lấy từ túi tài liệu ra một tập văn bản, giải thích: "Trước đó hai vị đã xin giấy phép kết hôn, hiện tại chỉ cần ký tên xác nhận là có thể nhận giấy chứng nhận. Trong tài liệu có ghi rõ những điều cần lưu ý khi kết hôn giữa người và yêu tinh, đặc biệt là vấn đề tuổi thọ. Nếu cả hai đã hiểu rõ và sẵn sàng đối mặt với khả năng một bên qua đời trước, thì sau này sẽ không phát sinh những hành vi vi phạm pháp luật, nếu có thì sẽ bị xử phạt nghiêm."
Chuyện này vốn không có gì khó hiểu, Cố Giai Mính cầm bút ký tên luôn. Mặc Uẩn Tề cũng xem qua, thấy nội dung không có gì mờ ám mới yên tâm ký theo.
Bạch Đồ đưa cho Cố Giai Mính một tờ giấy chứng nhận: "Giấy này có thể dùng để đăng ký kết hôn tại cơ quan của loài người, họ sẽ tiếp nhận các vị như người bình thường."
Cố Giai Mính mở ra xem, đúng thật là một tờ giấy đồng ý kết hôn, phía dưới có dấu đỏ của Bộ Quản Lý Đặc Biệt.
"Phiền phức ghê." Cố Giai Mính thở dài [Kết hôn gì cho lằng nhằng, dán khế ước lên linh hồn còn mạnh hơn.]
Bạch Đồ cười nhẹ: "Không còn cách nào, đây là quy định. Nhiệm vụ của tôi đến đây là hoàn thành rồi, chúc hai vị hạnh phúc."
"Đừng đi vội." Cố Giai Mính thu tờ giấy lại, cười hì hì hỏi: "Tôi nghe nói nếu yêu tinh và người kết hôn, nếu tình cảm hòa hợp, bên bộ quản lý sẽ tặng bao lì xì. Giờ quy định đó còn không?"
Bạch Đồ ngẩn ra, theo phản xạ nhìn Mặc Uẩn Tề một cái: "Hai người đang thiếu tiền sao?"
Cố Giai Mính nghiêm túc gật đầu: "Thiếu! Tôi lúc nào cũng thiếu tiền người khác hết!"
Bạch Đồ mỉm cười, ghi vào sổ tay: "Được thôi, khi hai vị tổ chức lễ cưới, chúng tôi sẽ chuẩn bị bao lì xì."
Sau khi đối phương rời đi, Cố Giai Mính cười gian: "Chờ tới khi tụi mình tổ chức lễ cưới, ai mà biết lúc đó đang ở đâu. Để coi họ tới kiểu gì."
Mặc Uẩn Tề bất lực, chỉ biết chọc nhẹ mũi cậu: "Em đúng là càng lúc càng nghịch."
Mặc tổng cầm tờ giấy chứng nhận xem qua, rồi lấy điện thoại gọi ngay cho thư ký Vương.
Anh muốn phải có giấy đăng ký kết hôn cho bằng được!
Cố Giai Mính: "......"
Tối hôm đó, Mặc tổng đã đăng một bài Weibo, đăng hình giấy chứng nhận kết hôn của mình, kèm theo một quyết định: sẽ đưa Cố Giai Mính về Y quốc làm lễ cưới, tiện thể để cậu tĩnh dưỡng.
Fan của Cố Giai Mính trong ba phút đầu còn gửi lời chúc mừng, [Đợi tụi anh lâu rồi đó! Mau kết hôn đi, còn sinh thêm đứa nữa, đừng có rảnh rỗi!]
Nhưng sau đó, không biết ai thốt lên một câu: [Mính ca có phải là sẽ không quay về nữa không?]
Bình luận đó vừa xuất hiện, lập tức khiến fan chú ý, cả fanclub bắt đầu nổi giận!
[Không, được, về!]
[Rất có khả năng đấy chứ!]
Mặc Uẩn Tề là người có gia thế cỡ nào, Cố Giai Mính giờ sức khỏe không tốt, anh còn bắt cậu tiếp tục vất vả quay phim sao? Sao không dứt khoát mang đi luôn, không cho cậu quay lại? Cậu mà không quay lại thì chúng tôi biết làm sao? Các fan đang gào khóc đòi ăn, biết làm sao bây giờ?
Cảm xúc fan càng lúc càng mãnh liệt, bắt đầu nhốn nháo, ào ạt kéo vào Weibo của Cố Giai Mính, Trịnh Học Thiệu, thậm chí Mặc Uẩn Tề, để lại hàng loạt câu hỏi: "Mính ca của tụi mình có trở lại nữa không?"
Nếu là trước đây, Trịnh Học Thiệu đã ra mặt dập tin đồn, an ủi fan, nhưng lần này, anh lại im lặng. Bởi vì chính anh cũng không chắc Cố Giai Mính có thể trở lại hay không.
Fan không lấy được câu trả lời từ Trịnh Học Thiệu, liền càng thêm hoảng loạn. [Đến Trịnh ba ba cũng không lên tiếng! Chẳng lẽ là thật?]
Thế là càng loạn hơn nữa, nhóm "Túi lá trà" bắt đầu gào khóc đòi giữ người: [Yêu tôi thì đừng đi ~]
Cố Giai Mính ngồi thiền hai tiếng, mở Weibo ra xem, thấy mạng xã hội đang rối như tơ vò, lập tức nhíu mày, không vui, liền gọi cho Trịnh Học Thiệu chất vấn: "Sao anh không giải thích rõ với fan? Mấy chuyện này trước kia không phải đều do anh xử lý sao? Anh còn là Trịnh ba ba nữa không? Người đại diện gì mà như anh, quá thất trách! Nói thật, tôi rất thất vọng với anh đó!"
Trịnh Học Thiệu: "......"
Nếu anh biết chắc Cố Giai Mính có trở lại hay không thì đã lên tiếng rồi!
Nhỡ đâu giờ anh nói fan giải tán, hứa hẹn là sẽ quay lại, nhưng cuối cùng Cố Giai Mính thật sự không trở về thì sao? Anh lấy gì ăn nói với fan – những người cuồng đến mức có thể vì Cố Giai Mính mà chế tạo vệ tinh nhân tạo, thậm chí là thắt cổ tự tử? Không chừng họ quay lại kiếm chuyện với anh!
"Em đừng nói anh như vậy." Trịnh Học Thiệu giọng trầm xuống, hiếm khi nghiêm túc: "Giờ không chỉ fan em lo, ngay cả anh cũng lo. Mình làm việc chung bao nhiêu năm, anh cầm tay dắt em đi từ đầu. Sau này, anh coi em như em trai mà đối đãi. Anh biết giờ bản hợp đồng giữa mình chẳng còn mấy giá trị ràng buộc, Mặc tổng cũng chẳng thèm quan tâm tiền vi phạm. Thôi thì mình nói thẳng, sau này em định tính sao? Còn ở lại trong giới bao lâu?"
Nghe xong, Cố Giai Mính suýt cười chết: "Anh bấy lâu không liên lạc là nghĩ cái quái gì vậy? Anh lớn tướng rồi mà còn suy nghĩ y như mấy cô thiếu nữ! Ra gặp mặt đi, tôi đang đứng trước cửa nhà anh."
Nói xong liền cúp máy, quay sang nói với Mặc Uẩn Tề: "Em đi gặp Trịnh ba ba nói chuyện một chút, dạo này ảnh như đến kỳ vậy, cảm xúc thất thường ghê."
Mặc Uẩn Tề nhíu mày: "Ảnh tới kỳ không tốt hả?"
Mặc tổng vốn không thích bạn đời mình tối ra ngoài gặp đàn ông khác, lại còn thêm chuyện Trịnh Học Thiệu là người trưởng thành, kinh tế độc lập, chẳng có lý gì phải nhờ Cố Giai Mính khuyên giải về chuyện với... dì gì đó. Mặc tổng nhạy cảm tự nhủ: Có uẩn khúc gì chăng? Hay là muốn dụ dỗ tiểu hồ ly?
Cố Giai Mính nhìn gương mặt nghiêm túc kia mà bật cười: "Ha ha ha ha đúng vậy, dì ảnh đối xử không tốt với ảnh đâu. Anh Mặc à, anh nên cập nhật xu hướng thời đại đi, thỉnh thoảng lên mạng đọc mấy tin giải trí, đừng có suốt ngày coi tài chính kinh tế như mấy ông già." Cậu bước tới trước mặt Mặc tổng, nâng mặt anh lên, hôn một cái, cười tươi như hoa: "Thiệu ca tốt với em lắm, nên em mới ra nói chuyện cho ảnh yên tâm. Anh mà đi theo thì ảnh không dám mở miệng đâu, em đi tí là về, nửa tiếng thôi."
Mặc tổng mặt lạnh gật đầu.
Cố Giai Mính vui vẻ hôn thêm cái nữa, lòng thầm khen: nhà mình Mặc tổng đúng là dễ dụ, tốt bụng, có chuyện gì không giải quyết được chỉ cần hôn một cái là xong, nếu một cái không đủ thì hôn hai cái!
Chớp mắt một cái, Cố Giai Mính đã có mặt trước cổng khu nhà Trịnh Học Thiệu. Đúng lúc đó, Trịnh Học Thiệu vừa ra tới, rõ ràng là sốt ruột, đi dép lê chạy ào ra. Thấy Cố Giai Mính đến, anh liền kéo tay cậu lôi vào nhà, nhìn như tên trộm gà, vừa kéo vừa nhìn ngó xung quanh: "Giữa đêm giữa hôm rồi mà cậu còn mặt dày vác cái bản mặt nổi tiếng kia ra đường! Không sợ bị nhận ra à?"
Cố Giai Mính thản nhiên nhìn hai bên, cười xấu xa hỏi: "Ai mà nhận ra tôi được chứ? Trong khu này có ai đi lung tung đâu?"
Tiểu khu nơi Trịnh Học Thiệu ở là khu sang chảnh, cư dân đều là dân làm ăn có tiền, bảo vệ nghiêm ngặt, người ra vào không nhiều. Nhưng Trịnh Học Thiệu vẫn không yên tâm, một mực kéo Cố Giai Mính vào trong, hận không thể tìm miếng vải trùm kín mặt cậu.
Dẫn nhiều nghệ sĩ như vậy, chỉ có mình Cố Giai Mính là khiến anh lo đến mức này. Ngày đầu gặp cậu, đôi mắt trong veo đó khiến anh thấy như đang nhìn một đứa bé ba tuổi, một lòng muốn làm diễn viên. Anh thầm nghĩ, nếu để nghệ sĩ khác cướp đi, thể nào cũng bị lợi dụng bán đứng, làm gì còn được ánh mắt thuần khiết đó? Vậy nên anh mới động lòng tốt ký hợp đồng, cũng không ngờ rằng Cố Giai Mính lại nổi tiếng nhanh đến thế, cũng không ngờ cậu lại có tài năng thiên phú về diễn xuất đến vậy.
Anh là người luôn nâng đỡ cậu đi lên, dọn đường cho cậu, thay cậu xử lý hết mọi rắc rối, để cậu không phải bận tâm điều gì, chỉ cần toàn tâm toàn ý đóng phim là đủ.
Giờ đột nhiên có cảm giác như duyên phận của hai người sắp đến đoạn kết, Trịnh Học Thiệu thực sự có loại cảm giác như người cha già vừa đưa tiễn con hết khổ, chủ yếu là không nỡ, trong lòng cũng khó chịu. Chính tay mình mài dũa ra được một viên ngọc quý, vừa mới chuẩn bị tiến ra thị trường quốc tế, vậy mà giờ cậu lại không thể diễn được nữa – chuyện này anh biết tiếp nhận sao đây?
Trịnh Học Thiệu mặt lạnh lôi xồng xộc Cố Giai Mính bước đi, không thèm nói một câu.
Cố Giai Mính níu tay anh lại, cảm nhận rõ cảm xúc trong lòng đối phương, đột nhiên hỏi: "Thiệu ca, có muốn đi làm xiên nướng không?"
Trịnh Học Thiệu giận đến muốn vả cậu: "Xiên cái đầu ngươi ấy! Về nhà với anh!"
Cố Giai Mính cười hì hì không tim không phổi: "Sao mà nghiêm túc dữ vậy, yên tâm đi, không ai nhận ra em đâu. Em tới là muốn nói thẳng với anh rằng: Em không rút lui khỏi giới, cũng không biến mất, em muốn ở lại trong cái giới này cả đời, anh có thể làm người đại diện cho em cả đời được không? Đợi sau này em già, anh cũng không còn sức nữa, mình cùng nhau nghỉ hưu luôn."
Trịnh Học Thiệu trố mắt: "Em vừa nói cái gì?"
Cố Giai Mính nói tiếp, giọng dần nghiêm túc hơn: "Gọi điện thoại thì nghe thiếu thành ý, nên em mới tự đến đây nói trực tiếp cho anh biết, để anh yên tâm. Cứ làm việc như bình thường, nếu có kịch bản thì nhận cho em, chỉ là đừng dày đặc quá, để em còn có thời gian chăm lo cho gia đình và con cái nữa." Cậu khẽ thở ra một hơi, ánh mắt trầm xuống: "Mấy năm trước em còn nhỏ, sau này sẽ cố gắng trưởng thành hơn, không làm anh tức nữa."
Trịnh Học Thiệu: "......"
[Hoàn toàn không giống như anh nghĩ!]
Anh cứ tưởng Cố Giai Mính đến để nói lời chia tay!
Không ngờ tên tiểu tử hay nghịch ngợm này lại nói ra những lời hiểu chuyện đến thế, khiến Trịnh Học Thiệu cảm thấy giống như con trai nhà mình cuối cùng cũng trưởng thành, suýt nữa cảm động muốn khóc.
Vành mắt Trịnh ba ba đỏ hoe: "Em cũng biết em làm anh khổ thế nào mà! Gây cho anh biết bao nhiêu rắc rối!"
Cố Giai Mính giơ tay lên thề, mặt mày nghiêm túc: "Em sẽ cố sửa! Sửa không được thì Mặc Uẩn Tề tăng ba ký!"
Trịnh Học Thiệu bị cậu chọc cười. Với cái dáng người cao ráo của Mặc tổng, có mập lên ba ký cũng chẳng thấy đâu.
Cố Giai Mính thấy sắc mặt anh đã dịu đi, liền cười tít mắt vỗ vai anh: "Cho nên, anh cũng đừng nghĩ nhiều. Em chỉ là đi cưới chồng, nuôi con thôi, sau đó vẫn sẽ đi đóng phim tiếp. Anh nhớ chuẩn bị bao lì xì cho em nhé, một cái cho đám cưới, một cái cho con nít. Hai cái, mỗi người một cái."
Trịnh Học Thiệu ngẩn ra: "Gì cơ?"
Cố Giai Mính gật đầu: "Đúng rồi. Em với lão Mặc thấy một đứa nhỏ nhà em hơi cô đơn, nên định sinh thêm một đứa bạn chơi cùng. Không ngờ lại thành hai đứa."
Cậu vừa nói vừa gãi đầu, ngửa mặt nhìn trời, mặt đỏ lên, nhỏ giọng bổ sung thêm: "Là làm ở bệnh viện á."
[Không phải cậu tự mang thai! Đừng hiểu lầm!]
Trịnh ba ba: "......"
[Chẳng lẽ mình thật sự đã già rồi?]
Không đúng! Cố Giai Mính lén đi bệnh viện làm con, mà mình – người đại diện – lại biết chuyện này sau cùng?!
Trịnh Học Thiệu chỉ biết cạn lời. Làm người đại diện kiểu gì mà chỉ toàn đến sau dọn đống bừa bộn? Lúc fan hỏi thì năn nỉ mãi mới chịu trả lời, bây giờ thì ngược lại, tụi nó gấp gáp, mình lại bị úp sọt, có vui không?
Nhưng chẳng hiểu sao, dù là vậy, trong lòng Trịnh Học Thiệu vẫn nhẹ nhõm hẳn. Thậm chí còn muốn... bật cười.
Anh đỡ trán, lắc đầu, thầm nghĩ: [Chắc mình là cái kiểu thích bị hành rồi.]
Cố Giai Mính cảm nhận được luồng khí quen thuộc lượn quanh sau lưng mình đang ngày càng rõ, khóe môi khẽ nhếch lên. Người kia đã đi theo lâu như vậy mà còn chưa chịu ra mặt, giờ thở cũng chẳng thèm giấu nữa. Nghĩ đến cảnh Mặc Uẩn Tề nấp trong bóng tối theo dõi mình, Cố Giai Mính suýt cười ra tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn trời, nghiêm túc đề nghị: "Thiệu ca, anh chắc không muốn đi làm xiên nướng với em thật sao?"
Trịnh Học Thiệu còn chưa kịp trả lời, thì Mặc tổng đã đứng cách họ không xa, giọng nhàn nhạt vang lên: "Nói xong chưa?"
Trịnh Học Thiệu bị giật mình. Lúc Cố Giai Mính nói đang đứng trước nhà, anh còn tưởng cậu đùa, không ngờ Mặc Uẩn Tề cũng theo tới luôn.
"Mặc tổng." Trịnh Học Thiệu suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là... vào nhà em ngồi chơi một lát?" [Câu này nghe có hơi mời mọc quá...]
Mặc Uẩn Tề khẽ cười, đi tới, đưa tay ấn đầu Cố Giai Mính, xoa xoa, giọng dịu dàng: "Để hôm khác nhé, khuya rồi, bọn tôi không làm phiền nữa."
Trịnh Học Thiệu dừng lại một chút, sau đó cười khẽ: "Vậy cũng được, hôm khác là hôm khác."
Nói chuyện với Mặc Uẩn Tề luôn khiến người ta có cảm giác hơi ngượng ngùng, không chỉ vì thân phận tổng giám đốc của hắn, mà còn bởi vì cái vẻ ngoài ôn hòa nhã nhặn kia thực ra lại toát ra khí chất khiến người khác không dễ lại gần. Người như vậy, kỳ thật là khó thân quen nhất.
Mặc Uẩn Tề nắm lấy tay Cố Giai Mính, chẳng nói gì, giống như đang dạo bước vô định cùng cậu rời đi.
Hai người cứ đi qua đi lại, chẳng mấy chốc đã ra đến đường lớn. Buổi tối mà lang thang trên đường như thế, thật sự Cố Giai Mính cũng chẳng có hứng gì cho cam. Cậu bèn lên tiếng: "Hay là tụi mình đi ăn xiên nướng nhé?" Cố Giai Mính lắc lắc tay Mặc Uẩn Tề, cười tủm tỉm dụ dỗ: "Mặc tổng, mình đi ăn xiên nướng đi!"
Mặc tổng xoa đầu Cố Giai Mính một cái: "Muốn ăn đồ nướng thì bảo Buck làm cho, ăn ngoài không sạch sẽ."
Cố Giai Mính chỉ chỉ sang bên kia con đường: "Nhưng mà ăn ở nhà không có cái cảm giác như ăn ngoài đường. Bên kia có nguyên một khu phố ăn vặt, em đi qua rồi thấy đó."
Nhìn ánh mắt mong chờ của Cố Giai Mính, Mặc tổng lặng lẽ móc tiền.
"Chú ơi, cho một xiên thịt, đừng bỏ ớt." Cố Giai Mính mặt lạnh đưa cho ông chủ hai ngàn đồng, lão Mặc chỉ cho mua đúng một xiên để đỡ thèm, muốn ăn thì về nhà ăn tiếp.
"Một xiên?" Ông chủ cầm tiền, xác nhận rõ là hai ngàn chứ không phải hai chục. Tuy hai người đều hóa trang kín mít, ông không nhận ra họ là ai, nhưng nhìn họ chỉ mua một xiên... ánh mắt ông chủ nhìn hai người có hơi lạ lạ. Ông chợt hiểu ra, cười cười nói: "Trước đây gần chỗ tôi có một quầy bán gà rán, người ta cũng mỗi lần chỉ mua một xiên. Giờ cậu ta đi làm diễn viên rồi, diễn cũng được lắm. Thôi được, anh cho chú thêm một xiên nữa, lấy hai xiên luôn."
Mắt Cố Giai Mính sáng rực, vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn chú nhiều ạ!"
Trước kia cậu chỉ mua được một xiên là vì quá nghèo, bán gà rán cũng chẳng lời lãi mấy. Đầu óc thì ngây thơ, dễ bị người khác dụ. Có lần bị một ông bán gà nói là gà nhà họ đặc biệt, khác với gà người ta nuôi bằng cám tăng trọng. Gà bên kia toàn gà trống đầu to, ăn khỏe, thịt chắc, ăn hoài cũng không mập, còn có lợi cho sức khỏe. Cố Giai Mính tưởng thật, mua gà xịn mà bán lại với giá rẻ, chỉ đủ huề vốn không lỗ là may.
Giờ thì có tiền mua xiên nướng rồi, vậy mà lão Mặc còn luôn thích quản chuyện!
Mặc Uẩn Tề thò tay lấy luôn xiên còn lại trong tay Cố Giai Mính, đưa trả ông chủ: "Cậu ấy ăn nhiều dễ đau bụng, cảm ơn."
Cố Giai Mính: "......"
[Có vợ rồi thì đúng là phiền thiệt!]
Cố tiểu yêu đứng dưới đèn đường, giơ xiên còn lại lên, muốn khóc đến nơi. Nhà cậu đúng là quá nghiêm khắc rồi, cái gì cũng cấm, đói ba ngày thì đảm bảo cái gì cũng ăn! Cắn một phát, cũng chẳng được bao nhiêu thịt. Cố Giai Mính lầm bầm nhóp nhép nhai: được rồi, ăn hương vị là được, đợi khi nào lão Mặc không để ý thì trốn đi ăn lén.
Mặc tổng đột nhiên nhắc: "Không được lén đi ăn một mình."
Cố Giai Mính: "......"
[Mẹ nó, có máy dò trong bụng tôi chắc?!]
Một xiên hai ngàn, hai ba miếng là hết, Mặc tổng cứ đứng cạnh đó lặng lẽ nhìn Cố Giai Mính ăn. Nhìn bộ dạng cậu cầm một xiên thịt mà ăn như đang thưởng thức món bào ngư đắt tiền vậy, ánh mắt còn ánh lên vẻ chiều chuộng.
Cố Giai Mính ăn xong ném que vào thùng rác, móc khăn giấy trong túi ra lau miệng, hít sâu một hơi. Thôi thì được ăn hai miếng cũng còn hơn không, nghĩ vậy liền cảm thấy hài lòng, kéo tay Mặc Uẩn Tề: "Về nhà thôi!"
"Em gan to lắm đó nha, để ca ca dắt em đi giữa đường cái, ân ân ái ái đi khắp nơi!" Cố tiểu yêu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần vậy là đủ hạnh phúc rồi.
Người đi ngang qua nghe cậu hát câu đó đều không nhịn được mà bật cười. [Giọng hát thì được đấy, nhưng sao nghe chối tai thế hả cha nội?]
Mặc tổng lặng lẽ thêm một lớp hóa trang lên mặt mình.
Cố Giai Mính: →_→
"Em thấy anh hát dở đúng không? Em có phải thấy mất mặt vì em hát dở quá không?" Cố Giai Mính thấy động tác kia của Mặc Uẩn Tề thì bắt đầu tra khảo, đưa tay định kéo lớp hóa trang trên mặt Mặc tổng xuống. Cậu muốn hắn phải bị lộ mặt giữa đường phố sáng đèn, để ai cũng thấy bạn trai Mặc tổng hát dở cỡ nào.
Mặc Uẩn Tề nghiêng đầu né tránh móng vuốt nhỏ vừa đưa tới, cười mỉm rồi giơ hai ngón tay thon dài ra: "Giờ trước mặt em có hai con đường. Một, để người ta nhận ra anh mà không nhận ra em, mai em sẽ bị tin đồn đội cho cái nón xanh. Hai, để người ta nhận ra cả hai chúng ta, lúc đó chuyện em phá nát hình tượng nam thần sẽ ai cũng biết."
Cố Giai Mính rụt ngón tay lại. Nói vậy thì đường nào cũng bất lợi cho mình cả!
"Em thấy anh càng lúc càng xấu tính rồi đó!" Cố tiểu yêu bắt đầu bất mãn với bạn đời, chắc chắn là do lúc từ thế giới kia xuyên qua đây, lão Mặc bị đè trong không gian nào đó nên sinh biến dị rồi! Trước đây chồng cậu không như thế này!
Mặc tổng bắt chước kiểu lắc đầu oai oai của Mặc Trạch Dương, nghiêm túc hỏi: "Gì?"
Cố Giai Mính: "...... A a a a! Giả vờ dễ thương thật là mất mặt!"
Cố tiểu yêu không nhịn được, hôn chụt chụt lên mặt Mặc tổng: đã chê ghét gì đó thì thôi, người ta vừa đẹp trai vừa biết làm trò, đáng yêu quá trời!
Mặc tổng: ^_^
Hai người vừa về đến nhà, đang chuẩn bị đi ngủ thì Mặc Trạch Dương đã đứng sẵn ở lầu hai, lẳng lặng nhìn chằm chằm hai người họ, đôi mắt bé con đầy vẻ oán trách: "Hai người lại lén đi ăn, không dắt con theo!"
Tiểu Mặc tổng mím môi, giận dữ nghĩ thầm: Ba ba càng lúc càng không đáng tin, kéo theo cả daddy cũng không đáng tin luôn! Không chỉ không cho con đi theo, mà ăn xong cũng không gói phần mang về, con cảm thấy mình bị tổn thương cực lớn!
Tiểu Mặc tổng biểu thị rõ: Con, đang, rất, giận!
Mặc tổng mặt không biểu cảm, chỉ chỉ vào mình: "Anh ăn mà." [Đã quen với việc bị đổ nồi!]
Nhưng tiểu Mặc tổng đâu có dễ lừa, mũi bé tuy nhỏ mà cực nhạy, lập tức lật mặt: "Rõ ràng là ba ba ăn! Sao anh lại học nói dối vậy?"
Vậy là cả daddy cũng bắt đầu không đáng tin nữa rồi! Tiểu Mặc tổng trong lòng mệt mỏi, một nhà năm người, chỉ còn lại mình là đáng tin nhất. Cứ thế này thì chuyện dạy dỗ em trai em gái sắp tới chắc chắn sẽ rơi hết lên đầu anh hai đây!
Cố Giai Mính che trán, thở dài: thật sự chỉ ăn một xiên thôi mà, oan ức ghê!
Tiểu Mặc tổng tức giận đi xuống lầu, dép lê đập cồm cộp lên sàn gỗ, tiếng vang rền rĩ thể hiện rõ cơn giận. Một tay nắm một ông, lôi cả hai người tới trước cửa phòng ngủ rồi đẩy mạnh vào trong. Mặc Trạch Dương hung hăng nói: "Hai người phải tỉnh táo lại một chút! Ba ba ăn vụng, daddy thì nói dối! Hai người đều sai hết!"
Nói xong cậu bé đóng sầm cửa lại, nhốt hai ông ba không đáng tin bên trong để suy nghĩ lỗi lầm. [Hung dữ ghê!]
Cố Giai Mính nằm phịch lên giường, thở dài: "Nhóc này càng lớn càng không biết nghe lời. Nhưng mà cũng không sao, con cả vất vả một chút cũng không có gì. Con thứ hai với con thứ ba ngoan ngoãn dễ thương là được!"
Nhà cậu đứa thứ hai đứa thứ ba chắc chắn sẽ là hai bé ngoan dễ thương nhất thế gian!
Không giống ai đó chút nào hết!
Cố tiểu yêu vung vuốt dặn dò rất nghiêm túc: "Các con nhất định đừng giống cha nha, nghe lời ba ba, không sai đâu!"
Mặc tổng: →_→
Mặc tổng lén lút truyền linh khí cho hai bé trong bụng, để chúng hấp thu nhiều một chút khí của mình, chịu ảnh hưởng từ hắn nhiều hơn mới tốt.