- Trang chủ
- SÁT THỦ CÓ GIA THẤT
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: SÁT THỦ CÓ GIA THẤT
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Thẩm Khanh Hoài siết ta vào lòng, cằm tì lên tóc ta đầy cưng chiều:
“Sao ta nỡ giấu nàng. Chỉ là không biết mở miệng thế nào.”
Trong mắt nàng, hắn chỉ là thư sinh tay trói gà không chặt, đùng một cái bảo mình là sát thủ giang hồ, sợ hù nàng bỏ chạy mất.
“Ta vốn định chờ danh tiếng Cô Chu tốt hơn một chút, rồi sẽ nói thật với nàng.”
Ta nhớ lại hắn mấy lần ngồi ôm ta đọc mấy quyển thoại bản.
Nào là “sát thủ băng lãnh không biết yêu”, “Lạnh lùng sát thủ cùng tiểu nương tử dịu dàng”, “Giết hắn rồi yêu hắn”…
Khi ấy ta còn thắc mắc bao giờ giới sát thủ lại được người đời lãng mạn hóa như vậy.
Hóa ra tên này ngấm ngầm tự biên tự diễn mà thôi!
Thẩm Khanh Hoài còn thành thật bày tỏ:
“Lần đầu biết nàng chính là Hồng Tiêu, ta thật lòng mừng rỡ.
Chúng ta thật là xứng đôi.
Ta còn nghĩ xong cả rồi: sau này nàng phụ trách giết người, ta phụ trách chôn xác.
Kiếm đủ bạc rồi thì cùng nhau du sơn ngoạn thủy.
Nếu có hài tử, ta sẽ dạy nó kiếm thuật, nàng dạy nó dịch dung.
Sau này để nó kế thừa danh xưng nhất sát thủ, nhất sát thủ của chúng ta.”
…
Cái danh tiếng chó má gì thế, có cần để lại cho con không chứ.
Nhưng nhìn ánh mắt phu quân sáng lên khi mơ về tương lai hai đứa, lòng ta cũng mềm nhũn như nước mùa xuân.
“U Thông còn biết dùng độc nữa, cái đó cũng có thể dạy nó.”
Có Cô Chu làm chân sai vặt, ta cướp bóc nhanh gấp bội.
Chỉ một nén nhang đã quét sạch hai hòm lớn đầy châu báu.
Thẩm Khanh Hoài vác một hòm trên vai trái, một hòm trên vai phải, sau lưng còn đeo một bao tải to đùng.
Ta thong thả đi trước, tay vung vẩy cây đao mổ heo mới đoạt được.
Chỉ mấy lượt tung mình đã tới mật thất bí mật của ta và U Thông.
Ta liếc nhìn bao tải nặng trịch phồng căng đến mức không buộc nổi miệng, rồi nhìn sang cái áo của U Thông nhồi đầy đến căng phồng, tặc lưỡi.
Hừ, bình thường còn chê ta tham của, đến lượt mình cũng càn quét chẳng kém.
“Ngươi sao giờ mới…”
Chưa kịp nói hết câu, U Thông đã sải bước chắn trước mặt ta, rút đao cong chỉ thẳng vào Thẩm Khanh Hoài.
“Cẩn thận!”
Thẩm Khanh Hoài nheo mắt nhìn tay U Thông vươn ra chắn trước người ta, lạnh giọng hừ khẽ, buông hết rương và bao, tay đặt lên chuôi kiếm.
“Ồ, không ngờ ngươi lại che chắn cho ta như vậy!”
Ta cảm động đến ươn ướt mắt, vỗ vỗ vai U Thông ra hiệu an tâm.
U Thông nhíu mày:
“Ngươi… sao lại đi cùng hắn?”
Rõ ràng một canh giờ trước còn chém giết sống mái, giờ trông cứ như cấu kết thành bè.
Ta đắc ý đi tới, rút phăng thanh kiếm khỏi tay Thẩm Khanh Hoài.
“Ngươi không thấy ta mị lực lớn thế nào sao? Giờ hắn chính là tiểu đệ của ta đó.”
U Thông trừng mắt nhìn Cô Chu.
Hắn bị ta tước kiếm cũng chẳng giận, chỉ thuận tay nắm lấy tay ta mà mân mê, ve vuốt.
U Thông: “???”
Tiểu đệ đứng đắn kiểu gì vậy?
“Ngươi… hắn… cái… ngươi như thế có xứng với cái mặt nạ thư sinh của ngươi không?”
Ta hừ mũi, giọng thản nhiên:
“Chẳng sao. Sau này phu quân làm chính thất, hắn làm thứ thất, nước sông không phạm nước giếng.”
U Thông khó tin nhìn qua.
“Cô Chu mà chịu à?”
Nói gì thì nói, đó là sát thủ đệ nhất giang hồ, kẻ đến lâu chủ mình cũng dám giết không nể mặt.
Liệu hắn có thật tình cam tâm tình nguyện làm thứ thất cho Hồng Tiêu?
“Dĩ nhiên là chịu chứ! Ta huấn luyện kỹ lắm rồi!”
Ta nghiêng đầu nhìn sang Cô Chu:
“Gọi!”
Cô Chu:
“Gâu.”
U Thông:
“!!!”
U Thông:
“????”
U Thông:
“A a a a a, cút đi cho ta!”
Giao hết tang vật cướp được cho U Thông xong, ta và Thẩm Khanh Hoài liền dính nhau về nhà, ngọt ngào triền miên “tu sửa giường”.
Hắn là Thẩm Khanh Hoài thì ôn nhu điềm đạm, là Cô Chu thì lạnh lẽo cường mãnh.
Ta cứ ngỡ mình chỉ thích sự dịu dàng an ổn mà Thẩm Khanh Hoài đem lại, không ngờ thứ cảm giác kịch liệt và kích thích mà Cô Chu mang tới cũng khiến ta mê mẩn.
Hóa ra chỉ cần là hắn, bất kể dáng vẻ nào, ta đều thích.
“Đúng rồi.”
Ta ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi đầm đìa.
“Trước nay sao ta chưa từng thấy Thu Thủy?”
Thu Thủy là bảo kiếm nổi danh thiên hạ, danh xưng cùng Cô Chu song song.
Thẩm Khanh Hoài vốn không có nơi giấu riêng, lẽ ra thanh kiếm ấy phải để trong nhà.
Cớ sao ta chưa từng nhìn thấy?
Thẩm Khanh Hoài chớp mắt vô tội:
“Ta vứt trong bếp đó. Chỉ tại nàng chưa từng xuống bếp nên không biết.”
“……”
Ta tức tối chui tọt vào lòng hắn:
“Chẳng phải ta mải lo kiếm bạc nuôi nhà hay sao!”
Thẩm Khanh Hoài bật cười, siết chặt lấy ta:
“Nương tử nhẹ chút thôi. Ngươi đụng hỏng mất thì ta còn đâu mà sờ nữa.”
Sở Vương là ruột thịt hoàng đế.
Nhưng hoàng đế sớm đã chướng mắt kẻ đệ đệ xa xỉ kiêu căng này, chỉ là ngại tiếng giết huynh đệ tàn độc nên đành nhắm một mắt mở một mắt.
Cô Chu lần này cũng coi như giúp y trừ đi một mối họa tâm phúc.
Bởi vậy, triều đình chỉ làm bộ phát lệnh truy nã cho có lệ, tra xét cũng hết sức hời hợt.
Dẫu vậy, ta và Thẩm Khanh Hoài vẫn quyết rời khỏi kinh thành.
Hắn cái gì cũng nghe theo ta, chỉ có chút không nỡ với cái sạp bán thịt do chính tay ta gầy dựng.
Ta giơ cao lưỡi đao mổ heo, nhẹ giọng dỗ dành:
“Đao còn trong tay, heo ở đâu chẳng giết được?”
Nhiều năm sau, Thẩm Khanh Hoài vẫn nhớ mãi hình ảnh ngày ấy.
Ánh dương rực rỡ chiếu lên người nương tử hắn, một thân hồng y như lửa, thắt ngang hông chính là đao mổ heo sáng loáng.
Nàng ngoái đầu cười với hắn:
“Ác nhân trong kinh giết hết rồi, không bằng chúng ta ra ngoài nhìn ngắm thiên hạ đi?”
Và hắn nghe rõ chính miệng mình đáp:
“Được.”
Toàn văn hoàn.