Nhưng Cô Chu chiếm tiên cơ, thế lại bất lợi với ta.
Hắn vung kiếm hất văng đoản kiếm của ta, trở tay bổ xuống.
Ta vội nghiêng đầu tránh, nhưng tấm sa che mặt đã bị kiếm xé toạc.
Chớp mắt sinh tử, ta chẳng còn kịp che đậy, nguyên dung nhan lồ lộ trước mắt Cô Chu.
Hỏng rồi.
Hôm nay vốn tính đi cướp bóc, không mang mặt nạ da người, dưới lớp sa chỉ là chân dung thật của ta.
Nhưng lưỡi kiếm của Cô Chu bỗng khựng lại.
Hắn đột nhiên buông kiếm, trở tay khóa chặt lấy ta.
“Ta đổi ý rồi.”
Hắn cúi sát bên tai ta, giọng điệu đột ngột mềm hẳn, khiến ta rùng mình nổi cả da gà.
“Chi bằng hai ta liên thủ làm một đôi phu thê đạo tặc? Ta giết người, nàng cướp của, thế nào?”
Hừ!
Tên này chắc một năm biệt tích là để trị bệnh não không nhẹ!
Vừa rồi còn chém giết không khoan nhượng, giờ lại đột ngột lộ vẻ nhiệt tình quá đỗi.
“Ai muốn cùng ngươi làm phu thê đạo tặc chứ!”
“Vừa rồi nàng không phải còn khen ta anh tuấn hiên ngang, võ nghệ vô song, sao lại bảo không xứng?”
“Ta còn chúc ngươi đầu bạc song phi, trăm năm hòa hợp đó! Phu nhân ngươi không đau lòng sao?”
Mới nãy còn nói ta không xứng sánh cùng nàng, giờ lại muốn cùng ta thành đôi?
Rõ ràng là ham mê sắc đẹp của ta mà thôi!
Mặt nạ kia chắc che giấu dung mạo xấu xí dọa người!
“Không sao, nàng ấy sẽ không để bụng.”
Cô Chu quăng kiếm, thuận tay lôi dải lụa trói chặt hai tay ta, thậm chí còn vui vẻ thắt thành một cái nơ bướm.
Ta sởn gai ốc, giãy giụa điên cuồng:
“Nhưng ta để bụng! Ta có gia thất rồi, ta yêu phu quân ta!”
Cô Chu hơi sững người, rồi đột nhiên bật cười, như càng thấy hứng thú hơn.
“Không sao, ta nguyện làm kẻ thứ hai, chúng ta lén lút giấu họ là được.”
“Cút cút cút! Ngươi giết ta còn sảng khoái hơn!”
Tên này rốt cuộc bị thần kinh gì vậy!
Cô Chu khẽ vuốt dọc theo má ta, động tác lại cẩn trọng tựa nâng niu bảo vật.
Ta ngừng giãy mạnh, ngấm ngầm tìm cơ hội phản công.
“Cô Chu các hạ đã nhìn rõ dung nhan của ta, chiếu theo lễ thường, chẳng hay có dám tháo mặt nạ cho ta xem?”
Cô Chu vẫn mỉm cười, tay không dừng:
“Thời cơ đến, tự khắc nói.”
Trong lòng ta chắc như đinh đóng cột – tên này nhất định xấu xí vô cùng.
Ánh mắt ta đảo qua ống tay áo hắn, đột nhiên khựng lại.
Thứ lấp lánh từng thấy trong đại sảnh lúc nãy, chính là hai chữ “Bình An” to tướng, thêu xiêu vẹo bằng kim tuyến nơi cổ tay áo.
Quá quen thuộc.
Càng nhìn càng giống cái mớ chữ ta thêu lên áo phu quân mình hồi hai tháng trước cho đỡ buồn tay.
Tháng rồi ta rảnh rỗi, nổi lòng hiền thê, mê mẩn việc mũi kim tay chỉ, dày công thêu hoa văn lên y phục của Thẩm Khanh Hoài, tuy vụng về xiêu vẹo nhưng toàn dùng chỉ vàng thật.
Ai mà chẳng khen câu “Lưu nương tử cưng phu quân không tiếc công tốn của”?
Lại ngắm vóc dáng kia, nghe kỹ giọng nói kia, cảm giác khi tay hắn vuốt mặt ta – thật sự quá quen thuộc.
Hay lắm.
Thẩm Khanh Hoài, chàng giỏi lắm.
Ta híp mắt, đột nhiên vươn người cắn nhẹ lên tay hắn.
“Cô Chu các hạ, muốn thử ngay ở đây một phen chăng?”
Động tác của Cô Chu khựng lại, tay vẫn đặt nơi ta vừa cắn, giọng bỗng khàn đi:
“Ngươi không bảo ngươi rất yêu phu quân mình sao?”
“Ngươi chẳng vừa nói hắn không biết là được à.”
Ta ghé sát hắn hơn, hơi thở phả nơi vành tai:
“Phu quân ta vai không thể gánh, tay không thể xách, chỉ là một thư sinh yếu ớt. Lần đầu gặp được người võ nghệ cao cường hơn mình, thật khó mà không động lòng.”
Tai Cô Chu lập tức đỏ bừng, rõ ràng không nỡ đẩy ta ra, chỉ hơi nghiêng đầu tránh, giọng như mang theo vài phần tức giận:
“Thế thì bỏ hắn đi, theo ta cùng trời cuối đất.”
“Không được.”
“Ngươi kiểu này ta động lòng, nhưng phu quân ta ta cũng chẳng nỡ bỏ.”
“Huống hồ ngươi cũng có thê tử, bốn người chúng ta cùng nhau sống yên ổn, chẳng phải tốt hơn mọi thứ sao.”
Nói đoạn, ta ghé qua mặt nạ, hôn nhẹ lên môi hắn.
Tiểu tướng công của ta mà hóa ra lại là Cô Chu — thật khiến người ta càng thêm mê mẩn.
“Ngươi… ta… thật là…”
Cô Chu nghẹn lời hồi lâu, nửa câu tử tế cũng nói không ra.
Ta giơ hai tay bị trói lên, nũng nịu:
“Cô Chu đại nhân, tay người ta đau.”
Cô Chu hừ lạnh:
“Cứ trói đấy, nữ nhân ong bướm lẳng lơ!”
“Đủ rồi đấy, Thẩm Khanh Hoài, ngươi làm tới vậy phải không!”
Chuyện lớn thế mà dám giấu ta, giờ còn ra vẻ hả hê à?
Ta thì lại chẳng thấy mình giấu phu quân chuyện làm sát thủ có gì sai cả.
Đàn bà mà, ra ngoài tự có chút sự nghiệp, chẳng phải chuyện thường tình sao.
Cô Chu — hay nên gọi là Thẩm Khanh Hoài — động tác khựng lại, sát khí trên người tản đi không ít.
“… Nương tử, nàng nhận ra rồi à.”
Ta nhướng cằm, chỉ chỉ hai chữ “Bình An” to tướng thêu xiêu vẹo nơi tay áo hắn.
“Ngươi cũng chẳng giấu kỹ gì cho cam.”
To tướng thế kia, muốn không nhìn cũng khó.
Thẩm Khanh Hoài cúi mắt vuốt nhẹ mấy chữ kia, giọng nhẹ đi hẳn:
“Đây là nàng tỉ mỉ thêu cho ta, ta nào nỡ giấu đi.”
“Hừ, xem như ngươi thức thời.”
Ta thô bạo vén mặt nạ hắn lên, cúi xuống cắn mạnh một cái hôn lên môi.
“Ta còn tưởng ngươi giấu ta chuyện gì lớn lắm, hóa ra chỉ là lén đi giết người, dọa ta muốn chết.”