- Trang chủ
- Phu Quân Ta Là Mỹ Nam Cơ Bắp
- CHƯƠNG 9
CHƯƠNG 9
Truyện: Phu Quân Ta Là Mỹ Nam Cơ Bắp
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
22
Chớp mắt đã sang đông, Ngụy Kình không gửi thêm bức gia thư nào nữa.
Trời càng lúc càng lạnh, tuyết cũng bắt đầu rơi.
Rảnh rỗi, ta lại viết thêm một quyển thoại bản. Vì có kinh nghiệm, lần này lời văn trong đoạn tình cảm nam nữ táo bạo hơn chút, cũng thêm vào ít tình tiết chiến loạn, khói lửa biên cương.
Không ngờ lại bán rất chạy.
Mỗi lần tự mình đọc lại, ta liền không kìm được mà thay nhân vật nam bằng Ngụy Kình.
Rồi mặt đỏ tai nóng, trong đầu lại nhớ về đêm viên phòng cùng hắn.
Khi thì dịu dàng quấn quýt, khi lại như cuồng phong bão táp…
Tựa như ở chín tầng mây, rồi lại như trôi dạt giữa ngọn sóng dữ.
Hôm đó bà Lưu từng nói, thân thể ta đặc biệt, không phải nam nhân bình thường nào cũng có thể chịu nổi.
Nếu có một người chịu được, thì cả hắn lẫn ta đều nhặt được báu vật.
Bà còn nói, đạo vợ chồng rốt cuộc cũng chính là chuyện chăn gối phòng the.
“Ngụy Kình… ta… ta có chút nhớ chàng. Chàng nhất định phải bình an trở về.”
23
Tết cận kề, rốt cuộc truyền về tin thắng lớn.
Ngụy Kình theo đại quân hồi thành vào mồng Năm.
Trận chiến này, hắn lập vô số công lao, được phong làm Tướng quân.
Còn ta, cũng trở thành phu nhân của Tướng quân.
Đến khi thắp đèn, Ngụy Kình mới từ quân doanh về phủ. Sau bao ngày xa cách, hắn đen hơn, gầy hơn, thêm vẻ phong sương.
“Thư Nương, ta trở về rồi.”
Khi bị hắn ôm vào lòng, mắt ta đỏ hoe, ôm chặt lấy hắn. “Ừm.”
“Có nhớ ta không?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu: “Có.”
Hắn yết hầu khẽ động, ánh mắt nóng bỏng như lửa. “Nương tử, giúp ta cởi y phục, ta phải tắm gội, trên người toàn mùi hôi rồi.”
Trong phòng tắm, hơi nước mịt mù. Ngụy Kình ngồi trong thùng gỗ, trước sau lưng chằng chịt vô số vết sẹo.
Ta cầm khăn, nhẹ nhàng lau chùi, sợ làm hắn đau. “Nhiều vết thương thế này, chắc chắn rất đau.”
Trái tim ta quặn thắt, đau lòng không thôi.
“Để nương tử hôn một cái thì sẽ hết đau.” — Ngụy Kình trêu chọc.
“Thật sao?”
Ta đầy lòng thương xót, hoàn toàn chẳng chút nghi ngờ hắn chỉ đang nói đùa.
Ta không hề do dự, cúi xuống hôn nhẹ lên vết sẹo mới lành nơi bờ vai hắn. “Như vậy được chưa?”
Cơ thể mệt mỏi của Ngụy Kình lập tức căng chặt.
Đôi mắt đen thẫm chấn động dữ dội.
Nơi chìm trong nước liền khí thế bừng bừng, ngạo nghễ hiển lộ.
“Nương tử, nàng đây là muốn lấy mạng ta rồi.”
Trong thùng nước văng lên một làn sóng, Ngụy Kình xoay người, quỳ trong thùng, bàn tay to áp lên sau đầu ta, nóng bỏng hôn lên môi ta.
24
Xa cách gần một năm, hai người cuối cùng lại một lần nữa ân ái.
Như củi khô gặp lửa, không thể dừng lại.
Liền ba ngày, ta chẳng xuống nổi giường.
Hắn ăn ngon ngủ yên, rồi lại lôi ta chìm trong cơn mây mưa triền miên hắn dệt nên.
Đến ngày thứ tư, sáng sớm hắn lại hứng khởi đòi thêm một lần nữa, ta rốt cuộc không chịu nổi.
“Ngụy Kình, nếu chàng còn tiếp tục như vậy, e rằng cái mạng nhỏ của ta cũng mất trong tay chàng mất thôi.”
“Chẳng lẽ không để người ta thở lấy một hơi hay sao?”
Ngụy Kình vẻ mặt thỏa mãn, dịu dàng nâng mặt ta, khẽ hôn: “Ta nào nỡ lấy mạng nàng.” “Là nàng… đang lấy mạng ta đấy.”
Hắn nói những lời này, giọng điệu nhu tình như nước, khiến ta ngẩn ngơ.
“Đừng dùng ánh mắt mê hoặc ấy nhìn ta, ta thật sự không kiềm chế được.”
Ta cạn lời. Lại còn chưa hết!
26
Về sau, ta sinh một đôi long phượng thai, còn Du An lại sinh thêm một đôi nữ nhi song sinh.
Để củng cố địa vị, nàng lại sinh ý xấu, muốn cùng ta đổi con, mượn giống để sinh quý tử.
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
“Du An, năm đó ngươi cùng ta tráo hôn, Ngụy Kình vừa nhìn đã nhận ra ngươi không phải ta.”
“Cho nên chàng mới bày kế, khiến ngươi lầm tưởng thân thể chàng có vấn đề, để chủ động đổi ta trở lại.”
“Người chàng muốn, là ta – Tạ Hữu Ninh, người từ nhỏ đã cùng chàng định hôn ước.”
“Năm đó khi chúng ta cùng làm lễ cập kê ở Tạ phủ, chàng vì hái quả mà rách áo, chính tay ta đã khâu lại cho chàng.”
“Người chàng thương trong lòng, từ đầu đến cuối đều là ta.”
Du An bị đả kích nặng nề, rốt cuộc cũng an phận.
Còn ta cùng Ngụy Kình thì thật sự sống một phiên bản hiện thực của Tướng quân và đóa Phù Dung, cuộc sống vợ chồng ân ái chẳng biết xấu hổ.
“Nương tử, đêm đã khuya, nên tắt đèn nghỉ ngơi thôi.”
Nghe hắn nói vậy, eo chân ta lập tức mềm nhũn. “Ngụy Kình, chàng không thể nghỉ lấy một ngày sao?”
“Không thể!”“Ta ở chiến trường bao lâu, thiếu hụt từng ấy, giờ phải bù lại.”
Hắn siết eo ta, để ta ngồi lên đùi, thành thạo mà khơi lửa.
“Nương tử viết thoại bản thật hay.”
Cái gì?
Ta trừng mắt, thần trí mơ hồ vì nụ hôn mới tỉnh táo một chút.
Hắn ngậm lấy môi ta, khẽ cười: “Ngay cả cái tên cũng hay, Chẩm Thư Sắc.” “Nương tử, xem ra nàng rất hài lòng với ta.”
“Bền bỉ dẻo dai!”
“Tám múi cơ bụng, eo sói, một đêm…” — hắn cố ý dừng lại. Đôi tay thô ráp tùy ý trêu chọc.
“Nếu không phải nương tử luôn chịu không nổi, ta cũng có thể một đêm bảy lần.” “Tối nay, thử nhé?”
Không muốn!
“Không nói tức là đồng ý.”
“Hu hu hu~”
Ta muốn khóc mà không có nước mắt, rõ ràng ta định nói, nhưng hắn cứ dùng nụ hôn chặn lại, ta sao mà nói được!
“Cuộc sống vợ chồng chẳng biết xấu hổ mà nàng muốn, ta nhất định sẽ cho nàng đủ đầy.”
Ta…
Ai muốn chứ! Rõ ràng chỉ là hắn muốn thôi!