- Trang chủ
- Phu Quân Ta Là Mỹ Nam Cơ Bắp
- CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6
Truyện: Phu Quân Ta Là Mỹ Nam Cơ Bắp
Tác giả: Bơ không cần đường
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Thu Nguyệt nhíu mày: “Tiểu thư, cho dù thân thể người không có vấn đề, thì Ngụy lang quân cũng… không hưởng thụ được mà.”
Khóe miệng ta giật giật. “Lý thì đúng là như vậy.” “Nhưng… hắn là hắn, ta là ta. Ta phải đảm bảo thân thể mình không có vấn đề.”
“Vài hôm nữa tìm cơ hội, chúng ta đi một chuyến về trang trại, nhờ bà Lưu xem qua.”
14
Đợi đến khi Ngụy Kình kết thúc yến tiệc trở lại xe ngựa, ta đang gà gật tựa vào vách xe.
“Sao mặt nàng đỏ thế này?”
Ta hé mắt mơ màng: “Uống có mấy chén rượu thôi.”
Hắn thoáng kinh ngạc, rồi thản nhiên ôm lấy eo ta, bế ta vào lòng, đặt ngồi trên đùi hắn.
Lông mày kiếm, đôi mắt sáng, ánh nhìn đậm đặc như mực, lại mơ hồ lấp lánh nhu tình.
Hắn hỏi: “Có đau đầu không?”
Ta lắc đầu: “Không đau, chỉ hơi choáng.”
Khuôn mặt cương nghị ấy nghe vậy liền khẽ cong môi cười, ánh mắt mang theo cưng chiều:
“Về phủ rồi, uống bát canh giải rượu là sẽ dễ chịu thôi.”
Nói đoạn, bàn tay to thô ráp nhưng rắn rỏi khẽ vuốt ve gò má ta.
Như đang trân trọng nâng niu một báu vật, tập trung mà thành kính.
Khiến lòng người rung động, cổ họng ta cũng bỗng khô khốc.
“Nương tử, nàng sao mà đẹp đến thế!”
Thình!
Tim ta như lỡ mất một nhịp.
Bốn mắt nhìn nhau, ta dường như thấy trong mắt hắn cuộn trào một thứ dục vọng…
Đó chính là ánh mắt mà trong thoại bản Thu Nguyệt đưa cho ta từng miêu tả — ánh mắt của võ phu khi muốn cùng thê tử làm chuyện ấy.
Nóng bỏng, nồng cháy…
Đây đây đây… Là sự quyến rũ trắng trợn.
Rõ ràng biết bản thân không được, sao hắn vẫn có thể trêu chọc lòng người thế này.
Thế này bảo ta sao có thể thản nhiên mà cam phận sống cảnh quả phụ chứ?
Ta vội nhắm mắt lại, vùi mặt vào ngực hắn. “Phu quân, ta choáng quá, để ta nhắm mắt ngủ một lát.”
Không thấy thì tâm trí cũng chẳng loạn nữa.
15
Ngụy Kình hiển nhiên không ngờ người trong lòng lại giở chiêu này.
Tình ý trong mắt hắn thoáng chốc lắng xuống. Sau đó chỉ có thể bất lực mà cười.
Không sao, chỉ cần là nàng thì thế nào cũng được. Người hắn thương nhớ bấy lâu, rốt cuộc vẫn không bị đổi đi.
Vậy chờ thêm chút nữa thì có gì đáng kể. Ngày tháng còn dài, hắn không vội. Không vội!
16
Mấy ngày liền ta cùng Ngụy Kình chung phòng, chung giường gối. Ta luôn cảm thấy hắn có gì đó không bình thường.
Ta nghi ngờ hắn đang hữu ý vô tình mà… trêu chọc ta.
Ví dụ như…
“Nương tử, giúp ta chuẩn bị y phục ngủ, ta đi tắm đây.”
Thân hình đồng cổ, cơ bắp rắn chắc, đường nét lưu loát kia… nhìn thôi cũng đủ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng hắn lại chẳng hề hay biết bản thân đang trêu chọc, cứ thản nhiên đường hoàng.
Quấn một tấm khăn, cả người còn vương hơi nước từ phòng tắm bước ra, ngay trước mặt ta mà lau khô, rồi mặc y phục ngủ.
Thân thể ta vốn chẳng có vấn đề gì, nhưng bị hắn mơ hồ khiêu khích thế này, thật sự dễ sinh chuyện.
Đặc biệt là sau khi ta đọc quyển Tướng quân và đóa Phù Dung mà Thu Nguyệt đưa.
Đầu truyện thì mập mờ dây dưa, giữa truyện rốt cuộc cũng “khai thị”, về sau thì đường hoàng chẳng biết xấu hổ mà ngọt ngào ân ái.
Tướng quân cường tráng hữu lực.
Phù dung hoa yếu mềm mong manh.
Đọc đến mức khiến ta ý chí dao động — cảnh sống góa bụa thế này quả thực khó mà giữ nổi.
Ngụy Kình thì chỗ nào cũng ổn, sao chỉ riêng phương diện kia lại “không được”?
Hắn đã từng mời đại phu xem chưa?
Nếu chữa được thì tốt biết bao!
Haizz…
Ta ngước nhìn đỉnh màn trướng, khẽ thở dài.
Ngụy Kình mang theo vệt nước từ phòng tắm bước ra. “Nương tử có tâm sự sao?”
Ta vẫn ngửa mặt nhìn lên màn trướng, không dám nhìn vào cơ thể rắn chắc kia, thứ dễ khiến lòng người rục rịch.
“Ngày mai, ta muốn ra ngoài một chuyến, chắc tối mới về.”
Ngụy Kình nghe vậy, động tác khựng lại. Trong mắt thoáng vụt qua một tia hoảng hốt. “Nương tử định đi đâu?”
“Đi một chuyến đến trang trại ngoại ô của nhà họ Tạ.”
Ngụy Kình thở phào: “Vậy ngày mai ta đưa nàng đi.”
Ta lúc này mới nghiêng đầu nhìn hắn: “Không cần phiền đâu, ta tự đi được.”
Bộp!!
Trái tim ta như bị đánh mạnh một cái.