- Trang chủ
- Omega Nhà Ai Đấy? Hư Rồi!
- Chương 96: Tư Ngộ Lan đang......hôn mắt của mình?!
Chương 96: Tư Ngộ Lan đang......hôn mắt của mình?!
Truyện: Omega Nhà Ai Đấy? Hư Rồi!
Tác giả: Sạ Sinh Hoan Hỉ
- Chương 1: Con dâu nuôi từ bé
- Chương 2: Đứa nhỏ ngoan ngoãn *
- Chương 3: Hương Thuốc Lá
- Chương 4: Omega bồn chồn
- Chương 5: Phiền phức
- Chương 6: Ngủ chung giường
- Chương 7: Kỳ ph át tình giả
- Chương 8: Trợ lý mới
- Chương 9: Nói lý lẽ
- Chương 10: Bữa Tối
- Chương 11: Tám giờ rưỡi
- Chương 12: Đing--vân tay sai
- Chương 13: Nói đạo lý
- Chương 14: Lời xã giao
- Chương 15: Trò Chơi
- Chương 16: Gặp sắc nảy lòng tham
- Chương 17: Nhà tôi
- Chương 18: Sữa nóng
- Chương 19: Pheromone trên người Tư Ngộ Lan là của ai?
- Chương 20: Chỗ dựa
- Chương 21: Chiếc cằm đẹp
- Chương 22: Xém lộ tẩy vì mắc bệnh tương tư
- Chương 23: Chịu trách nhiệm
- Chương 24: Tư Ngộ Lan không thích Omega
- Chương 25: Nhưng sẽ đau mà
- Chương 26: Cậu quả là một thiên tài
- Chương 27: Gặp Lâm Lâm
- Chương 28: An ủi
- Chương 29: Chua lè
- Chương 30: Hôm nay sao vậy kìa?
- Chương 31: Vậy trực giác của mẹ mày lần nào cũng chuẩn hả?
- Chương 32: Cún con bị dầm mưa
- Chương 33: Bánh kem dâu tây
- Chương 34: Đêm trước sinh nhật
- Chương 35: Mùi của Omega khác
- Chương 36: Sinh nhật vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc.
- Chương 37: Ít nhất ba năm
- Chương 38: Hàng cây xanh phân cách
- Chương 39: Đường dài thăm thẳm
- Chương 40: Có thể nhờ sự giúp đỡ của tôi
- Chương 41: Ba học sinh trung học
- Chương 42: Về việc nói dối
- Chương 43: Omega bị bắt nạt sao?
- Chương 44: Làm nũng
- Chương 45: Trụ sở chính thị sát
- Chương 46: Đại hội thể thao
- Chương 47: Tình huống khẩn cấp
- Chương 48: Người ngoài
- Chương 49: Lâm Thành lại xuất hiện
- Chương 50: "Tư Ngộ Lan"
- Chương 51: Giang Mộc Tông, đừng có phát điên
- Chương 52: Về nước, vốn dĩ cũng không phải là để trông trẻ
- Chương 53: Giỏi nhất là không gây thêm phiền
- Chương 54: Ông nội càng muốn có một đứa cháu trai Alpha hơn.
- Chương 55: Em rất sợ tôi tức giận.
- Chương 56: Xem mắt thất bại
- Chương 57: Em thích tốn tâm tốn sức vì anh
- Chương 58: Bước đến bên cạnh anh
- Chương 59: Tìm người cho Omega
- Chương 60: Dẫn Omega đi ăn cơm
- Chương 61: Đừng giao em cho người khác.
- Chương 62: Không thể thua
- Chương 63: Trải nghiệm rất mới lạ
- Chương 64: Trao giải
- Chương 65: Âm mưu của An Tiêu
- Chương 66: Quấn quýt và vết máu
- Chương 67: Thu pheromone lại đi
- Chương 68: Vậy thì phải bất cẩn đến mức nào
- Chương 69: Thương nhân bẩm sinh
- Chương 70: Thích tôi sao
- Chương 71: Tự em ngộ ra đi
- Chương 72: Du Tịnh nắm chắc
- Chương 73: Anh trai em, cuối cùng cũng có nhà
- Chương 74: Đã qua rất lâu rồi
- Chương 75: Em có thể theo đuổi tôi
- Chương 76: Thành ý của ngày hôm nay ạ
- Chương 77: Tiệc mừng thọ
- Chương 78: Em làm rất tốt
- Chương 79: Trừng phạt tâm can
- Chương 80: Theo đuổi, là nên gãi đúng chỗ ngứa
- Chương 81: Tranh cãi
- Chương 82: Du Tịnh tỏ tình
- Chương 83: Em chỉ thích mình anh thôi!
- Chương 84: Anh không phải là người khác
- Chương 85: Thôi Hạo
- Chương 86: Câu chuyện "sự nỗ lực"
- Chương 87: Em sẽ cố gắng tiến gần đến anh ấy
- Chương 88: Đệt mẹ!
- Chương 89: Hình nền điện thoại?
- Chương 90: Vì em mà đến
- Chương 91: Lại chụp lén tôi
- Chương 92: Hôn môi?!
- Chương 93: Không lễ phép.
- Chương 94: Vui vẻ
- Chương 95: Lê Nhuận An
- Chương 96: Tư Ngộ Lan đang......hôn mắt của mình?!
- Chương 97: Người cũng đẹp
- Chương 98: Cắn em đi
- Chương 99: Thiên phú dị bẩm
- Chương 100: Há miệng
- Chương 101: Em rất nghe lời
- Chương 102: Nghiên cứu nhu cầu trong kỳ ph át tình của Omega
- Chương 103: Anh đánh dấu em được không?
- Chương 104: Mình làm được!
- Chương 105: Đừng nhìn những thứ không nên nhìn
- Chương 106: Môi lưỡi
- Chương 107
- Chương 108: Kỳ phân hóa kết thúc rồi sao?
- Chương 109: Chưa biết ngày về
- Chương 110: Sao lại thế này?
- Chương 111: D ục vọng chiếm hữu
- Chương 112: Ghen tị một chút là lẽ đương nhiên
- Chương 113: Đồ mít ướt
- Chương 114: Đồ lừa đảo
- Chương 115: Em không muốn!
- Chương 116: Có thể làm chút chuyện khác
- Chương 117: "Trông thật là đẹp"
- Chương 118: Ai đang ở bên ai?
- Chương 119: Tâm ý tương thông [END]
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Editor: Lily
Omega rất nhạy cảm với nhau, lúc ăn cơm khi nãy Lê Nhuận An đã sớm hiểu ý tứ trong lời nói của Tư Ngộ Lan. Vì đã đưa ra lựa chọn, hiện tại Tư Ngộ Lan chính là cấp trên của cậu ta, nên Lê Nhuận An không muốn gây thêm bất kỳ xung đột nào với người yêu tương lai của sếp mình: "Tổng giám đốc, vậy tôi xin phép đi trước."
Người tối qua còn xem nhau như kẻ thù, hôm nay lại đột nhiên thay đổi thái độ, cử chỉ và lời nói dường như đang nhún nhường mình. Giang Mộc Tông nhất thời có chút không hiểu, liền nghe thấy Tư Ngộ Lan đáp lại.
Vốn dĩ Tư Ngộ Lan đưa Lê Nhuận An vào văn phòng là để chuẩn bị bàn bạc chi tiết về dự án, nhưng bây giờ Giang Mộc Tông đang ở đây, chuyện này quả thật không thích hợp để nói bây giờ. Nghe vậy, Tư Ngộ Lan gật đầu: "Được, Nhuận An, cậu đi tìm Triệu Xuyên đi, cậu ta sẽ sắp xếp cho cậu. Hai người làm một bản phương án, ba giờ chiều vào báo cáo."
Tư Ngộ Lan gọi người này là gì cơ?!
Nhuận... An?!
Vậy sự nhún nhường vừa rồi không phải là thay đổi thái độ, mà là khiêu khích mình đúng không?!
Chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi mà trời!
Lực tay Giang Mộc Tông đang nắm lấy tay áo Tư Ngộ Lan càng lúc càng mạnh hơn, rồi một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu cậu:
Là thật sự chỉ đi ăn một bữa cơm, hay đã làm gì khác nữa?!
Lê Nhuận An đã rời đi, còn Tư Ngộ Lan thì bị Giang Mộc Tông kéo tay áo, hai người kẹt ngay cửa văn phòng, khe hở hé ra vừa đủ để người bên ngoài nhìn thấy một bàn tay đang nắm chặt tay áo Tư Ngộ Lan.
Nhiều nhân viên đã thấy Giang Mộc Tông ở đây, vốn đang rất mong chờ một màn kịch hay, quả thật có chuyện hay xảy ra rồi!
Nhóc Omega nhỏ kia đến để đòi lại công bằng kìa!
Cánh cửa đóng lại trước mắt của mọi người.
Tư Ngộ Lan khẽ nhíu mày: "Mộc Tông?"
"A-" Giang Mộc Tông hoàn hồn, ngón tay lập tức buông ra, lúc này cậu mới chú ý mình đã làm nhăn tay áo anh. Cậu lại xụ mặt, cúi đầu, từ từ vuốt phẳng lại giúp Tư Ngộ Lan.
Tư Ngộ Lan đứng yên, mặc cho Giang Mộc Tông vuốt tay áo cho mình: "Đang nghĩ gì vậy?"
Giang Mộc Tông nín thở một chút, không nói thật: "Trên người anh có mùi pheromone của người khác."
Tư Ngộ Lan giơ tay lên ngửi thử, mùi hương rất nhẹ, dù sao giữa anh và Lê Nhuận An cũng không hề có bất kỳ hành động thân mật nào, nếu không phải Giang Mộc Tông nhắc đến, Tư Ngộ Lan thậm chí còn không chú ý tới.
Tư Ngộ Lan không nghĩ rằng Giang Mộc Tông đang ghen, mà anh chỉ thầm tính toán, từ lần ph át tình giả trước của Giang Mộc Tông cũng chưa đến ba tháng cơ mà: "Mộc Tông, em càng lúc càng nhạy cảm với pheromone rồi, cơ thể không có vấn đề gì chứ?"
"Không có gì," Giang Mộc Tông lắc đầu, "Mấy ngày nay vẫn luôn như vậy ạ, em chỉ hơi nôn nao thôi. Em uống thuốc ức chế rồi, không sao đâu ạ."
"Đến kỳ ph át tình của em vẫn còn hơn mười ngày nữa mới tới, mà bây giờ đã xuất hiện phản ứng, thời gian không đúng," Tư Ngộ Lan nói, "Đợi sau khi kết thúc team building, đến bệnh viện kiểm tra một chút đi."
Giang Mộc Tông "ừm" một tiếng, cậu cũng đã nhận được thông báo về hoạt động team building. Cậu xoay người ngồi xuống sofa, lúc này Tư Ngộ Lan mới phát hiện trên bàn trà đang bày mấy chiếc hộp giữ nhiệt, liền nhớ đến việc Giang Mộc Tông nói là mang cơm cho mình: "Lần sau nhớ nói với tôi trước."
"Sao ạ?"
"Nếu em muốn đến đưa cơm cho tôi, thì nhớ nói trước với tôi một tiếng," Tư Ngộ Lan đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, nhìn qua màu sắc món ăn rồi cầm đũa lên, món nào cũng nếm thử một miếng, "Mùi vị không tệ."
"Chắc chắn là không thể so với nhà hàng anh vừa mới ăn rồi," Lòng Omega đang sục sôi vị chua lè, "Không cần phải dỗ em vui."
"Không hề dỗ em," Tư Ngộ Lan thản nhiên nói, "Tôi không mấy hứng thú với món Pháp, ở nước ngoài ăn quá nhiều rồi. So sánh mà nói, vẫn thích món em làm hơn."
Tim Giang Mộc Tông hẫng đi một nhịp, suýt chút nữa thốt ra câu "Nếu anh thích thì em sẽ làm cho anh mỗi ngày". Cậu thầm mắng mình không có tiền đồ, cố gắng giả vờ bình thản: "Em nói trước, thì anh sẽ không đi ăn với người khác nữa sao?"
Tư Ngộ Lan ngước mắt nhìn cậu: "Đương nhiên."
Omega nghe thấy những lời này, mím môi lại, cuối cùng cũng không kìm được nụ cười nơi khóe môi, cậu dứt khoát đứng dậy múc canh cho Tư Ngộ Lan, chỉ múc hai muỗng rồi đặt trước mặt anh: "Anh ơi ăn thử đi, là em mới học đó."
Tư Ngộ Lan múc một muỗng cho vào miệng, vì đồ ăn để đã lâu nên hơi nguội, nhưng mùi vị vẫn tươi ngon: "Em ăn rồi à?"
"Chưa ạ," Giang Mộc Tông nhỏ giọng nói, "Muốn cùng ăn với anh."
Tư Ngộ Lan giơ cổ tay lên xem giờ, đã qua 2 giờ rồi, cũng đến giờ làm việc của anh. Anh lấy một quyển tạp chí ở bên cạnh lên: "Ăn đi, tôi ở đây."
Giang Mộc Tông nhận ra Tư Ngộ Lan muốn cùng mình ăn cơm, cậu vốn dĩ chỉ định tỏ ra đáng thương mà thôi, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn!
Chút bất mãn cuối cùng trong lòng cũng tan biến.
Gọi "Nhuận An" thì có làm sao, lần đầu gặp mặt Tư Ngộ Lan đã gọi mình là "Mộc Tông" rồi còn gì!
Năm phút sau, Triệu Xuyên là người đến gõ cửa, hắn ngửi thấy mùi đồ ăn không phù hợp với văn phòng này, và nhìn thấy cấp trên luôn nghiêm túc cần mẫn của mình vậy mà lại đang-trốn việc?!
Rõ ràng đã vào giờ làm được một lúc rồi.
Tư Ngộ Lan đặt quyển tạp chí trên tay xuống: "Có chuyện gì?"
"Bên phía bệnh viện báo tin, An Tiêu tỉnh lại rồi," Triệu Xuyên thu lại tâm tư, báo cáo, "Thôi Hạo có đến thăm."
Nghe thấy cái tên quen thuộc, động tác ăn cơm của Giang Mộc Tông chậm lại, bất giác vểnh tai lên nghe.
Trong mắt Tư Ngộ Lan lóe lên một tia sắc bén: "Nhìn rõ là Thôi Hạo rồi chứ?"
"Vâng, tuy rằng có ngụy trang nhưng chắc chắn đó là Thôi Hạo," Triệu Xuyên đưa máy tính bảng trên tay cho Tư Ngộ Lan, trên đó là ảnh chụp Thôi Hạo trong phòng bệnh của An Tiêu, "Công ty giải trí Cảnh Huy của Thôi Hạo cũng đã phá sản dưới sự vận hành của Trần Thị. Vì có sự hỗ trợ của chúng ta, Trần Chiếu Duệ đã nắm được quyền kiểm soát Trần Thị, tước sạch quyền thế của Hướng Toàn Quảng. Hướng Toàn Quảng để bảo toàn bản thân nên đã ngay lập tức cắt đứt mọi liên hệ với mẹ con Thôi Hạo. Hiện tại bà Trần đang có ý định khởi tố để đòi lại tất cả chi phí mà Hướng Toàn Quảng đã tiêu vào mẹ con Thôi Hạo trong thời gian kết hôn."
"Trần Chiếu Duệ đúng là ra tay quyết đoán," Tư Ngộ Lan không hề bất ngờ với kết quả này. Ngón tay anh gõ lên bàn trà theo thói quen, giọng điệu lạnh lùng: "Trông chừng cho cẩn thận, phòng ngừa bọn họ cùng đường làm bậy. Đặc biệt là hoạt động team building bắt đầu từ ngày mai, phải đảm bảo Thôi Hạo luôn ở trong tầm mắt của chúng ta."
An Tiêu đã tỉnh lại, Chủ tịch An vốn đã bất mãn với hắn ta nên ông liền mượn lý do sức khỏe để tước bỏ phần lớn quyền quyết sách trong tay hắn, đồng thời sắp xếp cho An Vũ vào công ty. BY thì đã quay về tay mình, lúc này An Tiêu tạo cảm giác còn nguy hiểm hơn cả Thôi Hạo.
Tư Ngộ Lan không có thói quen để lại đường lui cho kẻ thù, nhưng An Tiêu hôn mê lâu như vậy, trong lòng Chủ tịch An hẳn đã nghĩ An Tiêu đã nhận được bài học. Bản thân anh gần đây lại đang nổi như cồn, nếu lại chủ động làm gì đó thì rất dễ khiến Chủ tịch An bất mãn, ngược lại sẽ đẩy ông ấy về phía An Tiêu, mất nhiều hơn được.
Nên hiện tại, chỉ có thể chờ An Tiêu chủ động phạm lỗi.
Mà với tình trạng hiện tại của An Tiêu, chắc ngày đó sẽ không còn xa nữa.
Triệu Xuyên tiếp tục nói: "Còn chuyện của cậu Lê, tôi đến để xác nhận một chút."
Động tác gõ bàn của Tư Ngộ Lan dừng lại: "Dự án Lê Uẩn này cậu đích thân theo dõi đi, phải để Lê Nhuận An tham gia vào, trong thời cơ thích hợp để nhà họ Lê có được lợi nhuận, đồng thời phải nâng Lê Nhuận An lên vị trí là người có công lao lớn nhất."
"Chủ tịch Lê sợ là không dễ lừa như vậy. Nếu một khi bị phát hiện là ngài muốn nâng đỡ cậu Lê tranh quyền, nhúng tay vào Lê Uẩn, thì e rằng-"
Triệu Xuyên có chút ngập ngừng, hiển nhiên đã nghĩ xong đối sách.
Tư Ngộ Lan có thể nhìn ra điểm này: "Cậu có ý tưởng gì?"
Triệu Xuyên đột nhiên liếc nhìn Giang Mộc Tông một cái, khẽ hắng giọng: "Nếu có thể tung tin ngài và cậu Lê đang hẹn hò, thì tất cả hành động và thành tích của cậu Lê đều sẽ có một bức bình phong tốt nhất."
Động tác ăn cơm của Giang Mộc Tông dừng lại một chút, rồi cậu bắt đầu chậm chạp chọc vào cơm trong bát.
Cậu nghe thấy Tư Ngộ Lan nói: "Được, cậu đi sắp xếp đi."
Triệu Xuyên nhận được chỉ thị, xác nhận Tư Ngộ Lan không có chuyện gì khác rồi liền rời khỏi văn phòng.
Cửa vừa mới đóng lại, liền nghe thấy Giang Mộc Tông "hừ" một tiếng.
Thiếu niên đặt đũa xuống, khoanh tay, nhanh chóng quay đầu đi, con ngươi xinh đẹp như đá obsidian liếc lên trên, rồi lại đảo mắt nhìn sắc mặt người đàn ông, chạm mắt anh xong rồi lại quay đi.
(đá obsidian: Hắc Diệu Thạch/ Đá vỏ chai)
Tư Ngộ Lan bị bộ dạng này của cậu chọc cười một tiếng, giọng nói trầm thấp: "Sao vậy?"
"Anh còn cười?" Giang Mộc Tông mím môi, ho nhẹ hai tiếng, rồi cố ý nhấn mạnh: "Em, giận, rồi."
Tư Ngộ Lan ung dung phối hợp với màn trình diễn của cậu: "Thật sao?"
"Cái gì mà thật sao!" Giang Mộc Tông mở to mắt, quay đầu lại, rồi lại làm động tác vô cùng làm màu mà quay đi: "Anh không nhìn ra được ạ?"
"Nhìn không rõ," Tư Ngộ Lan khẽ cười, khuỷu tay chống lên tay vịn, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc: "Ngồi lại đây, tôi xem thử."
Giang Mộc Tông vẻ mặt thì không tình nguyện, nhưng cơ thể lại rất thành thật mà sáp lại gần, mặc cho Tư Ngộ Lan uốn ngón trỏ móc vào cằm mình, phối hợp với lực đạo nhẹ nhàng trên ngón trỏ mà nghiêng đầu qua lại: "Anh nhìn ra được chưa?"
Tư Ngộ Lan khẽ nhướng mày, ánh mắt rơi trên đôi môi hồng nhuận của thiếu niên, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên môi, nhìn thấy sắc môi càng thêm đậm hơn vài phần: "Thật sự để ý sao?"
Thật ra cũng không để ý lắm, Tư Ngộ Lan ở trước mặt mình đồng ý chuyện này, tức là anh đã thể hiện thái độ thành thật rồi. Trong lòng Giang Mộc Tông tuy rằng có chút bận tâm, nhưng cậu lại rất hiểu chuyện. Cái bộ dạng này của cậu cũng chỉ là đùa giỡn chút thôi, giống như đang làm nũng với anh vậy.
Chỉ là bây giờ, động tác quen thuộc của người đàn ông làm Giang Mộc Tông nhớ lại nhà vệ sinh trong buổi tiệc tối qua, và cả giấc mơ đêm qua-
Hơi thở của thiếu niên đột ngột rối loạn.
Tư Ngộ Lan chuẩn bị buông tay thì lại bị Giang Mộc Tông nắm lấy, giọng cậu vừa nhẹ vừa khàn: "Có để ý một chút ạ."
Ánh mắt giao nhau, Omega thăm dò tiến lại gần anh hơn.
Tư Ngộ Lan không hề né tránh cậu.
Trong lòng Giang Mộc Tông dâng lên một trận vui sướng tột độ.
Có lẽ, Tư Ngộ Lan cũng giống như mình chăng-
Những suy đoán trong lòng giống như bầu không khí bây giờ, suy nghĩ còn chưa kịp hình thành thì đầu đã bị bàn tay người đàn ông làm cho lệch sang hướng khác, ngón trỏ của Tư Ngộ Lan cào nhẹ lên vết đỏ bên cổ Omega: "Cái này là gì?"
"......"
Đương nhiên là lúc ngồi đây chờ anh và Lê Nhuận An về, tự cậu nhìn vào ống kính trước mà nhéo đỏ cả ra.
"Trên đường đến đây bị côn trùng cắn một cái, ngứa kinh khủng ạ."
Tư Ngộ Lan không hề nghi ngờ: "Đợi về thì bôi chút thuốc mỡ."
Bầu không khí được tạo ra một cách tự nhiên như nước chảy mây trôi vậy mà cũng không tiếp tục được, giang Mộc Tông cảm thấy hơi thất bại, cậu bĩu môi, chuẩn bị ngồi lại chỗ cũ: "Dạ."
Nhưng lại bị Tư Ngộ Lan giữ lấy gáy.
Giang Mộc Tông nhìn cằm Tư Ngộ Lan càng lúc càng đến gần, mục đích mà cậu vốn tưởng không đạt được lại đột nhiên tiến thêm một bước lớn, Omega nhất thời có chút không biết làm sao, cậu cứng đờ tại chỗ, chỉ dùng chút sức lực cuối cùng để bắt bản thân nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, cậu cảm thấy có gì đó mềm mại rơi trên mí mắt mình.
Trong khoang mũi tràn ngập mùi hương thuốc lá ấm áp bao trùm đến.
Trên lông mày cậu cảm nhận được hơi thở bình ổn và ấm áp.
Nhịp thở của Omega khựng lại trong một giây.
Tư Ngộ Lan đang...
Hôn mắt mình?!
Anh chỉ chạm vào một chút rồi rời ra, nhưng Omega giống như bị niệm chú định thân, cho dù Tư Ngộ Lan đã lùi về sau, cậu vẫn không hề mở mắt.
Chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của Tư Ngộ Lan hỏi mình: "Bây giờ em còn để ý không?"
Sau đó, cậu lắc đầu.