- Trang chủ
- Omega Nhà Ai Đấy? Hư Rồi!
- Chương 30: Hôm nay sao vậy kìa?
Chương 30: Hôm nay sao vậy kìa?
Truyện: Omega Nhà Ai Đấy? Hư Rồi!
Tác giả: Sạ Sinh Hoan Hỉ
- Chương 1: Con dâu nuôi từ bé
- Chương 2: Đứa nhỏ ngoan ngoãn *
- Chương 3: Hương Thuốc Lá
- Chương 4: Omega bồn chồn
- Chương 5: Phiền phức
- Chương 6: Ngủ chung giường
- Chương 7: Kỳ ph át tình giả
- Chương 8: Trợ lý mới
- Chương 9: Nói lý lẽ
- Chương 10: Bữa Tối
- Chương 11: Tám giờ rưỡi
- Chương 12: Đing--vân tay sai
- Chương 13: Nói đạo lý
- Chương 14: Lời xã giao
- Chương 15: Trò Chơi
- Chương 16: Gặp sắc nảy lòng tham
- Chương 17: Nhà tôi
- Chương 18: Sữa nóng
- Chương 19: Pheromone trên người Tư Ngộ Lan là của ai?
- Chương 20: Chỗ dựa
- Chương 21: Chiếc cằm đẹp
- Chương 22: Xém lộ tẩy vì mắc bệnh tương tư
- Chương 23: Chịu trách nhiệm
- Chương 24: Tư Ngộ Lan không thích Omega
- Chương 25: Nhưng sẽ đau mà
- Chương 26: Cậu quả là một thiên tài
- Chương 27: Gặp Lâm Lâm
- Chương 28: An ủi
- Chương 29: Chua lè
- Chương 30: Hôm nay sao vậy kìa?
- Chương 31: Vậy trực giác của mẹ mày lần nào cũng chuẩn hả?
- Chương 32: Cún con bị dầm mưa
- Chương 33: Bánh kem dâu tây
- Chương 34: Đêm trước sinh nhật
- Chương 35: Mùi của Omega khác
- Chương 36: Sinh nhật vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc.
- Chương 37: Ít nhất ba năm
- Chương 38: Hàng cây xanh phân cách
- Chương 39: Đường dài thăm thẳm
- Chương 40: Có thể nhờ sự giúp đỡ của tôi
- Chương 41: Ba học sinh trung học
- Chương 42: Về việc nói dối
- Chương 43: Omega bị bắt nạt sao?
- Chương 44: Làm nũng
- Chương 45: Trụ sở chính thị sát
- Chương 46: Đại hội thể thao
- Chương 47: Tình huống khẩn cấp
- Chương 48: Người ngoài
- Chương 49: Lâm Thành lại xuất hiện
- Chương 50: "Tư Ngộ Lan"
- Chương 51: Giang Mộc Tông, đừng có phát điên
- Chương 52: Về nước, vốn dĩ cũng không phải là để trông trẻ
- Chương 53: Giỏi nhất là không gây thêm phiền
- Chương 54: Ông nội càng muốn có một đứa cháu trai Alpha hơn.
- Chương 55: Em rất sợ tôi tức giận.
- Chương 56: Xem mắt thất bại
- Chương 57: Em thích tốn tâm tốn sức vì anh
- Chương 58: Bước đến bên cạnh anh
- Chương 59: Tìm người cho Omega
- Chương 60: Dẫn Omega đi ăn cơm
- Chương 61: Đừng giao em cho người khác.
- Chương 62: Không thể thua
- Chương 63: Trải nghiệm rất mới lạ
- Chương 64: Trao giải
- Chương 65: Âm mưu của An Tiêu
- Chương 66: Quấn quýt và vết máu
- Chương 67: Thu pheromone lại đi
- Chương 68: Vậy thì phải bất cẩn đến mức nào
- Chương 69: Thương nhân bẩm sinh
- Chương 70: Thích tôi sao
- Chương 71: Tự em ngộ ra đi
- Chương 72: Du Tịnh nắm chắc
- Chương 73: Anh trai em, cuối cùng cũng có nhà
- Chương 74: Đã qua rất lâu rồi
- Chương 75: Em có thể theo đuổi tôi
- Chương 76: Thành ý của ngày hôm nay ạ
- Chương 77: Tiệc mừng thọ
- Chương 78: Em làm rất tốt
- Chương 79: Trừng phạt tâm can
- Chương 80: Theo đuổi, là nên gãi đúng chỗ ngứa
- Chương 81: Tranh cãi
- Chương 82: Du Tịnh tỏ tình
- Chương 83: Em chỉ thích mình anh thôi!
- Chương 84: Anh không phải là người khác
- Chương 85: Thôi Hạo
- Chương 86: Câu chuyện "sự nỗ lực"
- Chương 87: Em sẽ cố gắng tiến gần đến anh ấy
- Chương 88: Đệt mẹ!
- Chương 89: Hình nền điện thoại?
- Chương 90: Vì em mà đến
- Chương 91: Lại chụp lén tôi
- Chương 92: Hôn môi?!
- Chương 93: Không lễ phép.
- Chương 94: Vui vẻ
- Chương 95: Lê Nhuận An
- Chương 96: Tư Ngộ Lan đang......hôn mắt của mình?!
- Chương 97: Người cũng đẹp
- Chương 98: Cắn em đi
- Chương 99: Thiên phú dị bẩm
- Chương 100: Há miệng
- Chương 101: Em rất nghe lời
- Chương 102: Nghiên cứu nhu cầu trong kỳ ph át tình của Omega
- Chương 103: Anh đánh dấu em được không?
- Chương 104: Mình làm được!
- Chương 105: Đừng nhìn những thứ không nên nhìn
- Chương 106: Môi lưỡi
- Chương 107
- Chương 108: Kỳ phân hóa kết thúc rồi sao?
- Chương 109: Chưa biết ngày về
- Chương 110: Sao lại thế này?
- Chương 111: D ục vọng chiếm hữu
- Chương 112: Ghen tị một chút là lẽ đương nhiên
- Chương 113: Đồ mít ướt
- Chương 114: Đồ lừa đảo
- Chương 115: Em không muốn!
- Chương 116: Có thể làm chút chuyện khác
- Chương 117: "Trông thật là đẹp"
- Chương 118: Ai đang ở bên ai?
- Chương 119: Tâm ý tương thông [END]
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Editor: Lily
"Ngoài ra về chuyện ngài bảo tôi điều tra trước đây, chuyện cậu Giang bị gửi nuôi đã có kết quả rồi," Triệu Xuyên lại đưa qua một chiếc USB, "Tất cả đều ở trong này."
Nhà ông bà nội của Giang Mộc Tông ở nông thôn, rất khó tìm được tư liệu quay chụp, tiến độ công việc của Triệu Xuyên bị chậm lại một chút.
Tư Ngộ Lan nhận USB đặt sang một bên, xua tay, "Cậu nói ở đây đi."
Quả thật giống như Tư Ngộ Lan đã đoán trước về quan hệ giữa Giang Mộc Tông và ông bà nội.
Hai người già luôn thiên vị con trai út, xem nhẹ con trai lớn, nhưng lại muốn con trai lớn chăm sóc con trai út, và cho rằng đó là điều hiển nhiên, cho nên người anh không chịu nổi áp bức, trong một đêm đã thu dọn hành lý rời đi, đến thành phố lớn lập nghiệp, làm hai người già rất bất mãn.
Sau này Giang Nhất Tĩnh có chút thành tựu, lúc đó tập đoàn Giang Nhất vẫn còn là một công ty nhỏ, Giang Nhất Tĩnh còn tự mình tìm được một bạn gái có gia cảnh rất tốt, hai người yêu nhau được hai năm, quyết định đính hôn, trước khi đính hôn có đưa bạn gái về nhà ra mắt.
Nhìn con trai lớn dần dần thoát khỏi sự khống chế của mình, hơn nữa lại rất thành công, sự nghiệp gia đình đều viên mãn, trong lòng hai người già nhanh chóng tính toán, muốn con trai lớn đưa con trai út cùng đến thành phố, còn muốn giữ cô con dâu tương lai ở lại quê, để họ dạy dỗ con dâu thật tốt rồi để sau này có thể cùng nhau giúp đỡ Giang Nhất Tống.
Giang Nhất Tĩnh không đồng ý, cuối cùng trong lúc tranh cãi đã mang theo em trai và bạn gái cùng rời đi.
Sau này lại vì phát triển sự nghiệp, bất đắc dĩ đành gửi Giang Mộc Tông mới 5 tuổi ở nhà cha mẹ.
Giang Mộc Tông lớn lên rất giống mẹ của mình, mà hai người già lại không thích cô con dâu mà họ cho là đỏng đảnh yếu đuối này, liền đem sự ghét bỏ đối với vợ chồng Giang Nhất Tĩnh trút lên người bé Omega 5 tuổi.
Theo điều tra của thám tử mà Triệu Xuyên phái đến thôn nhỏ quê nhà họ Giang, Giang Mộc Tông ở nhà ông bà nội, nhẹ thì ăn mặc thiếu thốn, nặng thì bị nhốt vào phòng tối, với danh nghĩa là tự kiểm điểm bản thân.
"Không bị đánh sao?" Tư Ngộ Lan càng nghe, giữa mày càng nhíu chặt, thấy Triệu Xuyên dừng lại, anh liền nhớ đến những lời nói đứt quãng mà Omega đã nói khi mất tỉnh táo, hỏi, "Bị châm kim chẳng hạn."
"Cái này thì không có, nhưng trong ảnh chụp thời thơ ấu của cậu Giang, quả thật có mấy tấm lộ ra dấu vết bị châm."
Triệu Xuyên lấy ra mấy tấm ảnh từ điện thoại, trong đó có hai tấm có thể thấy rõ dấu vết sưng đỏ bị che khuất một nửa trên người.
Tư Ngộ Lan nhận điện thoại, phóng to xem xét, nhíu mày hỏi, "Vợ chồng Giang Nhất Tĩnh không biết vụ này sao?"
"Cậu Giang ở nhà ông bà nội hết tiểu học, đến cấp hai mới được đón về, vợ chồng Giang Nhất Tĩnh chắc là không biết."
"Ừm, biết rồi," Tư Ngộ Lan trả điện thoại lại, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, chuyển sang nhắc đến một chuyện khác, "Tổng công ty sẽ phái người đến thị sát vào nửa tháng sau, cậu nhớ phối hợp thời gian với bên đó cho tốt."
Triệu Xuyên lập tức đáp, xác nhận Tư Ngộ Lan không có chỉ thị gì khác, liền ra ngoài.
Mặt trời từ từ lặn xuống phía tây, bây giờ trời tối cũng khá sớm, lúc này ngoài cửa sổ đã tối sầm, Tư Ngộ Lan làm xong công việc cần làm ngày hôm nay, chuẩn bị đến phòng nghỉ uống một ống dinh dưỡng rồi nghỉ ngơi, lúc đứng lên chú ý đến chiếc USB trên bàn, liền cầm theo vào phòng nghỉ.
Lúc này mới nhìn thấy điện thoại của mình trên bàn, buổi trưa anh để sạc ở đây, bận rộn cả buổi chiều nên anh cũng không chú ý đến việc không thấy điện thoại, vừa cầm lên thì điện thoại tự động sáng màn hình, yên tĩnh, không có một tin nhắn nào, chỉ có một dòng nhắc nhở lịch trình lẻ loi, ba ngày sau là sinh nhật của anh.
Tư Ngộ Lan động ngón tay, gạt bỏ tin báo kia đi, điện thoại còn chưa kịp đặt xuống đã nhận được một cuộc gọi video, sau khi bắt máy, đối diện là một cặp vợ chồng già hiền từ.
"Ông ngoại, bà ngoại." Tư Ngộ Lan gọi.
"Ừ, Lan Lan, bây giờ đang làm gì đó?" Người đàn ông tóc hoa râm hỏi.
Tư Ngộ Lan: "Con vừa làm xong việc đang nghỉ ngơi, có chuyện gì sao ạ?"
Ông ngoại đỡ mắt kính lão, vẻ mặt nghiêm túc, "Nghe mẹ con nói, con và họ cãi nhau à?"
"Không tính là cãi nhau," Tư Ngộ Lan đáp một tiếng, "Chỉ là nói ra một chút sự thật, cũng để bọn họ chơi vui vẻ hơn."
"Haizz, tùy con vậy, không muốn để ý thì thôi," hai người già đương nhiên biết con gái con rể mình là người thế nào, nghe thấy lời Tư Ngộ Lan cũng không nói thêm gì nữa, "Nghe ba con nói, giờ con đang chăm sóc nhóc Omega nhà họ Giang kia à?"
Tư Ngộ Lan thấy hai người già đã bỏ qua chuyện của ba mẹ mình, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, "Vâng, bây giờ đang ở chỗ con."
Bà ngoại cười hiền từ, "Ở chung có ổn không?"
Tư Ngộ Lan gật đầu, "Không có mâu thuẫn gì."
"Có người bên cạnh bầu bạn với con, chúng ta cũng yên tâm," bà ngoại nói, "Trong lòng con chỉ có công việc, có một đứa trẻ như vậy để con phân tâm cũng là chuyện tốt."
Tư Ngộ Lan thuận theo chủ đề mà nhớ lại một số việc, "Quả thật cũng thoải mái hơn trước một chút."
"Đúng rồi," bà ngoại lại nói, "Hai ngày trước bà nói chuyện với bạn cũ, con nhà người ta nhỏ hơn con 2 tuổi đang làm nhiếp ảnh gia, bà xem ảnh rồi, trông cũng đẹp trai lắm, là Beta, gần đây đang ở thành phố của con đấy, con có thời gian thì gặp mặt nhé."
Anh cũng dự đoán trước chủ đề này, Tư Ngộ Lan nhướng mày, "Bà ngoại, bây giờ bà đừng lo lắng những chuyện này nữa, con cũng không có thời gian mà."
Bà ngoại cũng đã đoán trước được Tư Ngộ Lan sẽ từ chối, "Lan Lan, ông bà đều đã lớn tuổi, chỉ có mình con là người nhà, muốn nhìn thấy con hạnh phúc viên mãn, lúc chúng ta đi cũng yên lòng, bà ngoại cũng không phải ép con, con cứ gặp mặt trước đi, không thích thì thôi, được không?"
"Vâng," Tư Ngộ Lan nhìn hai người già chiếm gần như toàn bộ tình thân của mình, anh gật đầu đồng ý, "Vậy bà cho con thông tin liên lạc của cậu ấy đi."
"Được, được," bà đã đạt được nguyện vọng cười nói, "Như vậy mới đúng chứ, cho dù không yêu đương thì kết bạn cũng tốt mà."
Tư Ngộ Lan lại nhớ ra một chuyện, "Đúng rồi bà ngoại, An Yến chắc cũng sắp về rồi, vẫn phải nhờ bà chăm sóc thêm."
Hai người già đã cưu mang An Yến trong một thời gian dài tất nhiên biết rõ những khúc mắc bên trong, thở dài, "Nhà họ An vẫn không chịu sao?"
Tư Ngộ Lan nói, "Chuyện này An Vũ tự lo liệu, con chỉ làm những gì có thể."
Sau khi cúp điện thoại, Tư Ngộ Lan không nhận được thông tin liên lạc mà bà ngoại gửi, ngược lại trực tiếp nhận được tin nhắn xác nhận kết bạn, ảnh đại diện là một buổi chiều tà, tin nhắn xác nhận chỉ viết hai chữ, "Xem mắt."
Quả là đơn giản rõ ràng, sau khi đồng ý kết bạn, hai người trao đổi tên cho nhau, đối phương hình như cũng là một người ít nói, chỉ trò chuyện vài câu thì việc ai mạnh người nấy làm, Tư Ngộ Lan cũng không để trong lòng, bên ngoài phòng nghỉ vang lên tiếng máy tính nhận được email, Tư Ngộ Lan tiện tay để điện thoại xuống.
Đợi đến khi mở lại điện thoại, thời gian đã hiển thị 8 giờ 20 phút tối.
Tư Ngộ Lan mở Wechat, "chậc" một tiếng, đặt đồ đang cầm xuống rồi đi ra ngoài.
Hôm nay anh lại bận mà quên mất, sau khi Giang Mộc Tông chuyển sang học nội trú, anh luôn là người đưa đón, thời gian tan học của học sinh nội trú là tám giờ, đoạn đường kia nói xa không xa nói gần không gần, lại trên đường mà Tư Ngộ Lan từ công ty về nhà, hai người liền hẹn để Tư Ngộ Lan tiện đường đón cậu về.
Xe dừng ở cổng trường, trong trường vẫn còn sáng đèn, nhóc Omega đang ngồi trong phòng bảo vệ nói chuyện với ông lão, thấy chiếc xe quen thuộc tới, liền đeo ba lô lên và tạm biệt ông rồi vui vẻ chạy ra.
Tư Ngộ Lan đợi Giang Mộc Tông cài dây an toàn xong, mới nói, "Xin lỗi, hôm nay tôi lại quên mất."
"Không sao ạ, vốn dĩ anh cũng không cần nhớ chuyện này mà," Giang Mộc Tông ngoan ngoãn nở nụ cười, tay đang cầm hộp sữa mà ông lão đưa, "Hơn nữa em ở phòng bảo vệ, cũng không bị lạnh đâu."
Tư Ngộ Lan gật đầu, "Lần sau sẽ hẹn báo thức."
"Lần nào anh cũng nói như vậy hết trơn á," Omega lè lưỡi, "Chỉ cần anh nhớ đón em, em ở đây đợi một chút cũng không sao ạ."
Nếu là trước đây, Tư Ngộ Lan sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay vừa nghe đến chuyện thời thơ ấu của Giang Mộc Tông, Tư Ngộ Lan liền muốn hỏi thêm vài câu.
"Trước đây có ai quên đón em không?"
"Không có ạ," Giang Mộc Tông theo bản năng phủ nhận, cậu không thích những trải nghiệm trước kia, thậm chí có thể nói là bài xích, "Là do họ bận thôi."
Tư Ngộ Lan có thể cảm nhận rõ sự thay đổi trong giọng điệu của Giang Mộc Tông.
Cậu không phải là cho có lệ như trước đây, mà là theo bản năng phản bác, rõ ràng người chịu ấm ức là cậu, tại sao lại phải quả quyết nói ra những lời biện bạch cho người khác như vậy?
"Anh ơi," Giang Mộc Tông rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, cười uống một ngụm sữa, "Nửa tháng sau trường em có hội thao mùa xuân, anh có đến xem không?"
"Nửa tháng sau?" Tư Ngộ Lan có thể nhìn ra Omega đánh trống lảng, cũng không vạch trần cậu, anh không hỏi tiếp, chỉ nhíu mày nói, "Chính xác là ngày nào?"
Giang Mộc Tông nói ra một ngày, vừa nói vừa chú ý đến vẻ mặt của người đàn ông, "Hôm đó anh có việc sao ạ?"
"Ừ," Tư Ngộ Lan cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, "Hôm đó có việc rất quan trọng."
Tâm trạng mà Omega vừa mới điều chỉnh được liền chùng xuống trong giây lát, lại cười, "Không sao ạ, trường cũng tổ chức cho vui thôi..."
"2 giờ chiều tôi có thể đến được," Có lẽ là vì trước đây, trong những thời khắc quan trọng của Tư Ngộ Lan luôn vắng mặt người thân, anh vốn hiếm khi có cảm xúc dư thừa nay lại thấy đồng cảm với cậu, "Hội thao tổ chức đến mấy giờ?"
"Anh đến được ạ?" Mắt Giang Mộc Tông lại sáng lên, "Em xem tổng hợp các hạng mục, phải đến tận 4 giờ chiều, nếu anh đến, em sẽ báo lại với giáo viên chủ nhiệm ạ!"
Hội thao cho phép mời phụ huynh, học sinh cần phải báo số lượng phụ huynh tham dự cho giáo viên chủ nhiệm, để tiện sắp xếp chỗ ngồi.
Tư Ngộ Lan gật đầu, "Ừ, có thể."
Hai người vừa trò chuyện, vừa về đến nhà, Giang Mộc Tông hôm nay không tìm được lý do hợp lý để rủ anh ăn tối, lúc thay giày có chút ủ rũ.
Mãi đến khi thấy Tư Ngộ Lan đã từ nhà vệ sinh đi ra, "Rửa tay, ăn cơm."
"Hôm nay cùng nhau ăn ạ?" Giang Mộc Tông lúng túng kêu lên một tiếng.
"Ừ." Tư Ngộ Lan vén tay áo sơ mi lên, sự chú ý đều đặt ở tay áo của mình, ánh mắt không nhìn Omega lấy một cái.
Giang Mộc Tông giống như bất ngờ bị chọi trúng đầu, cậu học nội trú mấy ngày này, lần nào muốn ăn cơm cùng Tư Ngộ Lan đều phải nghĩ đủ lý do, lại không thể quá thường xuyên rủ rê, nếu không sẽ bị lộ tẩy hết.
Cho dù như vậy, Tư Ngộ Lan vẫn sẽ vì lý do công việc mà từ chối lời mời của cậu
Hôm nay sao vậy kìa?
Omega trong nhà vệ sinh ngây ngốc rửa tay rất lâu, vẫn không thể hiểu được, chẳng lẽ anh thật sự đói bụng hả ta?