(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tôi đem hết thẻ trả lại, thở dài:
“Tôi không định chuyển trường, tôi nghĩ…”
Tôi vò góc áo, ngượng ngùng nói tiếp:
“Tôi nghĩ ở đây rất tốt, tôi cũng không muốn rời xa mọi người.”
Lớp học lặng đi một giây, rồi bùng nổ trong tiếng reo hò:
“Yeahhhhh!!!”
Giữa đám đông nhốn nháo, ánh mắt tôi bắt gặp ánh nhìn của Tần Duyệt đang ngồi yên tại chỗ.
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi, trong đôi mắt lóe lên vẻ khen ngợi và hài lòng.
11
Cuộc sống học đường của tôi vẫn bận rộn như thường, vì tôi vẫn tiếp tục làm “chân chạy” cho mọi người.
Chỉ khác là… thù lao mà mọi người cho ngày càng nhiều.
Trong trường, tôi cũng nghe được tin tức về kết cục của Chu Viêm và Lương Dĩ Nhuyễn.
Cả hai đã bị trường cũ đuổi học, hơn nữa còn vì tội xâm phạm thông tin cá nhân mà phải đối mặt với án tù.
Tần Duyệt nói rằng cô ấy đã chào hỏi trước rồi, tuyệt đối sẽ không để tòa án xử nhẹ.
Còn tôi, nhờ khoản tiền boa không nhỏ, đã thành công mua được một căn nhà thuộc về riêng mình, thậm chí còn tậu thêm một chiếc xe để đi lại.
Bốn năm sau, tôi thuận lợi tốt nghiệp ở học viện quý tộc. Ngày tốt nghiệp, tôi còn được chọn làm sinh viên xuất sắc, bước lên bục phát biểu.
Cầm micro trong tay, nước mắt tôi rơi mãi không ngừng, nghẹn ngào cúi người thật sâu về phía tất cả bạn học cùng lớp:
“Cảm ơn, cảm ơn tất cả các bạn trong lớp.”
“Nếu không có mọi người, tôi đã chẳng có thân phận thủ khoa bốn năm trước, và cũng chẳng có thành tựu ngày hôm nay.”
“Tôi vô cùng biết ơn quãng thời gian đại học này. Các bạn mãi mãi là những người bạn tốt nhất của tôi.”
Dưới khán đài, Giang Vũ Xuyên và Tống Duệ ôm nhau khóc đến thảm thiết:
“Đệt, thật ra tao không định khóc đâu.”
“Mày tưởng tao muốn chắc?! Tránh ra, đừng có dụi nước mũi vào người tao! Áo tao mới mua đấy!”
“Hu hu, tao bồi thường cho mày là được mà…”
“Tao không nỡ xa Cố Lâm thì phải làm sao?”
“Mày nghĩ tao nỡ chắc?”
Tần Duyệt ngồi dưới vỗ tay cho tôi, ánh mắt sáng ngời và kiêu hãnh nhìn về phía tôi. Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười chân thành xuất phát từ đáy lòng.
Đúng vậy, tôi đã thuận lợi tránh khỏi kết cục bi thảm của nữ phụ trong nguyên tác.
Chỉ cần thay đổi góc nhìn, thế giới cũng sẽ thay đổi theo.
Khả năng của tôi từ nay sẽ không còn giới hạn.
Dù khi bắt đầu, tôi chỉ là một nữ phụ pháo hôi đầu óc toàn tình yêu, nhưng cuộc đời sau này, tôi sẽ tự viết nên thật rực rỡ.
【Toàn văn hoàn】