Tôi sụt sùi thả cô ấy ra, lí nhí nói:
“Xin lỗi, em chỉ là quá vui thôi.”
Giang Vũ Xuyên tiến lại gần, cười xoa đầu tôi:
“Tôi bảo rồi, sao mỗi lần cậu viết bài tập lại nhanh thế, thì ra cậu là học bá thật sự.”
Tôi gãi đầu ngượng ngùng:
“Ài, cũng chỉ là đầu óc dùng được chút thôi.”
Tần Duyệt hừ một tiếng:
“Hôm nay đừng quên viết bài tập cho tôi.”
Tôi đứng nghiêm, giơ tay chào:
“Rõ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Điểm số được trả lại, các trường 985, 211 đều tranh nhau mời tôi, điều kiện đưa ra thậm chí còn tốt hơn trường tôi đang học.
Thực ra tôi cũng phân vân, có nên chuyển sang trường tốt hơn không, vì bên đó nguồn lực giáo dục hẳn sẽ ưu việt hơn.
Trong giờ học, thầy bước vào lớp, vừa cười rạng rỡ khen tôi thủ khoa xong, liền nghiêm mặt nhìn nhóm công tử nhà giàu:
“Người ta học giỏi như vậy, sau này tốt nghiệp thì các công ty top 100 đều tranh nhau giành giật!”
“Còn các em thì sao? Giờ không chịu học hành đàng hoàng, sau này chỉ có thể về nhà thừa kế sản nghiệp tỷ tỷ thôi!”
Nụ cười trên môi tôi lập tức cứng ngắc. Ủa? Thầy nói vậy có đúng không vậy trời?
Giang Vũ Xuyên quay lại, khoác tay lên bàn tôi:
“Top 100? Cố Lâm, cậu tới công ty tôi làm đi?”
Mấy thiếu gia khác lập tức chen lấn lại gần:
“Qua chỗ tôi đi, công ty tôi top 10 đấy!”
“Top 10 thì gì, tôi top 3 đây này!”
“Nhìn bảng xếp hạng thì có ý nghĩa gì? Cố Lâm, tới công ty tôi, tôi trả lương cậu 50 ngàn một tháng!”
“50 ngàn? Cậu coi thường thủ khoa tỉnh à? Về công ty tôi, tôi trả 100 ngàn!”
“100 ngàn cũng dám khoe? Tôi trả 500 ngàn! Tính bằng đô luôn!”
“Được, được, chơi lớn thì chơi lớn! Tôi viết hẳn tấm séc cho cậu, muốn bao nhiêu tự điền!”
Nhìn khung cảnh càng lúc càng mất kiểm soát, trong lòng tôi lại âm thầm vui sướng. Đây nào phải khó tìm việc sau khi tốt nghiệp, rõ ràng là phân công tận nơi còn gì!
“Khụ khụ.” Tiếng ho nhẹ của Tần Duyệt vang lên, mọi người lập tức nhìn về phía cô ấy.
Giang Vũ Xuyên khó chịu:
“Gì chứ, chẳng lẽ cô cũng muốn tranh giành?”
“Công ty nhà cô ở nước ngoài, Cố Lâm chắc chắn không quen ăn uống kiểu Tây, tốt nhất cô đừng chen vào.”
Tần Duyệt không thèm để ý hắn, mà quay sang nhìn tôi:
“Cậu có muốn chuyển trường không?”
10
Câu nói này vừa ra, cả lớp ngây người, thầy giáo cũng đứng sững.
Giang Vũ Xuyên phản ứng đầu tiên, ôm lấy vai tôi mà gào khóc:
“Cậu không thể đi được! Cậu đi rồi thì ai giúp bọn này chạy việc chứ?!”
Tống Duệ cũng hoảng hốt:
“Cố Lâm, ở đây không tốt sao? Sao lại phải đi?”
Đột nhiên, cậu ta nghĩ đến gì đó, trừng mắt nhìn Giang Vũ Xuyên:
“Có phải hôm qua cậu quên trả tiền công mua truyện tranh cho Cố Lâm không?”
Giang Vũ Xuyên cuống lên, nhảy dựng:
“Cậu đừng có vu khống! Tôi trả rồi! Còn trả 100 ngàn hẳn hoi!”
Tống Duệ lại quay sang một thiếu gia khác:
“Vậy là cậu đúng không? Cậu trả tiền công không đủ đúng không?!”
Công tử kia hoảng loạn, nói lắp bắp:
“X… xàm! Tôi trả rồi! Hôm qua nhờ cô ấy rót hộ ly nước, tôi đưa luôn 50 ngàn đấy!”
Giọng Tống Duệ đột ngột cao vút:
“50 ngàn?! Sao không đưa hẳn 100 ngàn! Cậu coi thường thủ khoa tỉnh à?!”
Nghe vậy, thiếu gia kia vội vàng móc ví, nhét cho tôi một chiếc thẻ đen:
“Cho, cho! Cố Lâm, đây là thẻ phụ của tôi, sau này cậu cứ thoải mái quẹt, hạn mức một triệu.”
Tôi há hốc miệng:
“Tôi…”
Giang Vũ Xuyên cũng lập tức rút ví, nhét vào tay tôi một chiếc thẻ đen khác:
“Dùng của tôi đi, hạn mức năm triệu!”
Mấy thiếu gia khác thấy thế cũng ào ào rút thẻ:
“Của tôi cũng một triệu, tôi đưa thêm vài cái nữa!”
“Một triệu mà dám lấy ra khoe? Của tôi năm triệu, Cố Lâm cứ thoải mái quẹt!”
“Năm triệu? Ha! Của tôi một trăm triệu cơ!”
Tôi nhìn chồng thẻ đen nhiều như bài tú lơ khơ trong tay, vội vàng đứng bật dậy:
“Dừng——”
Cả lớp im phăng phắc, đồng loạt nhìn tôi.