Còn mấy anh chàng đeo kính trông thư sinh, thì thích hợp nhất cho tiếp sức.

Còn tôi, với tư cách lớp trưởng siêng năng, tuyệt đối không thể vắng mặt ở sự kiện tập thể này.

Đến lúc đó, tôi chắc chắn sẽ vác máy ảnh theo, ghi lại toàn bộ “chiến tích” huy hoàng của họ.

Quả nhiên, lúc làm chuyện xấu thì con người ta lại chẳng thấy mệt mỏi gì.

Xếp xong bảng đăng ký, tôi một mình ngồi trong ký túc, cười ngu cả buổi.

Khóe miệng không sao hạ xuống nổi, thậm chí còn vô cớ bật cười như kẻ mất trí.

Bạn cùng phòng từ lâu đã quen với sự nham hiểm trong bụng của tôi.

Cô ấy tò mò ghé lại gần, cười gian:

“Đoàn Đoàn nhà ta lại bày trò gì đấy? Mau cho tôi học hỏi với.”

Tôi không giấu, đưa luôn bảng danh sách đã sắp xếp.

Cô ấy càng xem mắt càng mở to, cuối cùng còn giơ ngón cái khen ngợi.

“Nhưng mà, cậu chắc bọn họ sẽ chịu theo sắp xếp này à?”

Tất nhiên là không rồi. Nhưng tôi đã chuẩn bị chiêu “tiền trảm hậu tấu”.

Dù sao, sắp xếp của tôi chẳng ai thèm nghe.

Vậy thì có nghĩa là tôi có thể làm bất kỳ sắp xếp nào mình muốn.

Không đi thì ráng mà chịu hậu quả thôi.

Bởi ba mẹ đặt tên tôi là Thượng Đoàn, cũng chính là mong tôi chẳng sợ điều gì.

Đã xông lên thì phải mở đoàn, đã mở đoàn thì là chiến!

9

Tờ danh sách này tôi giữ khư khư suốt năm ngày.

Cuối cùng, khi cô cố vấn hỏi xin bản chốt, tôi không chút do dự mà nộp lên.

“Thưa cô, lớp mình không có ai đăng ký, nhưng bên Hội sinh viên yêu cầu mỗi lớp phải tham gia đủ mười hạng mục. Nên em tiện tay ghi đại vài cái tên vào, chắc không sao chứ?”

Cô cố vấn nhìn ra cái ý xấu trong lời tôi, trầm mặc vài giây rồi vẫn gật đầu.

“Vì danh dự của lớp thì không sao, nhưng em vẫn phải nói rõ với họ.”

“Vâng, em sẽ thông báo.”

Sự đã rồi, tâm trạng tôi phơi phới.

Tôi lập tức đăng danh sách vào nhóm lớp:

【@Tất cả mọi người, danh sách tham gia Đại hội thể thao đã có, vui lòng kiểm tra~ Do Hội sinh viên quy định bắt buộc mỗi lớp phải đủ số lượng, mà lớp ta lại không ai đăng ký, nên tôi đành chọn ngẫu nhiên. Các trận đấu liên quan đến danh dự lớp và cả tiêu chí bình xét học bổng, mong các bạn có tên trong danh sách nhất định tham gia đúng giờ!】

Tôi biết chắc sau khi thấy bảng này, ai cũng sẽ ý kiến om sòm.

Nhưng tôi không ngờ nhóm lớp vốn lạnh tanh gần một tháng nay, lại bùng nổ ngay 99+ tin nhắn.

Không ngoại lệ, toàn là chửi rủa tôi.

【Cậu bị bệnh à? Tôi đồng ý chưa mà dám ghi tên tôi?】

【Nhắm thẳng mặt nhau thế này coi chừng tự gậy ông đập lưng ông.】

【Cậu thích An ca thì nói thẳng đi, suốt ngày bày trò gây chú ý làm gì? Ghế lớp trưởng cậu cũng giành rồi, anh ấy rộng lượng không tính toán, cậu còn cố tình chuốc lấy nhục.】

【Làm “đoàn sủng” không được thì lộ bản chất rồi chứ gì, bạn gái tôi nói đúng, loại “trà xanh” như cậu tránh xa mới yên thân!】

【Mày sao không tự đi chạy vượt rào đi?!】

Dù lời mắng nhiều vô kể, tôi vẫn đọc hết từng cái.

Cơ bản đều phát ra từ Lý An và đám “huynh đệ hội”.

Thực ra cái gọi là “huynh đệ hội” ở lớp Vật Lý 1, nòng cốt chính là bốn đứa cùng phòng ký túc.

Chính bốn đứa đó cầm đầu thổi phồng chuyện cô lập tôi.

Còn những người khác, kẻ thì sợ bị vạ lây, kẻ thì ngồi xem náo nhiệt.

Họ chỉ thuận theo mà thôi.

Đang lúc trong nhóm lớp rộ lên màn “hội đồng” tôi, tôi nhận được một cuộc gọi.

Người gọi chính là nam sinh học giỏi nhất lớp.

Chẳng qua tôi đã ghi tên cậu ta vào cuộc thi chạy tiếp sức.

Giọng cậu ta rất điềm tĩnh, nhưng tôi nghe ra sự bất đắc dĩ.

“Lớp trưởng, chuyện của cậu với Lý An… có thể đừng lôi tôi vào được không? Tôi muốn giữ trung lập, sẽ không xen vào chuyện giữa hai người.”

Hình như ai cũng nghĩ vậy.

Họ cho rằng chỉ cần giữ trung lập, tức là không hề làm hại tôi.

Trong thoáng chốc, tôi thấy bực bội.

“Một cái bàn cân đã lệch, cậu có thể đứng yên ở giữa mà giữ thăng bằng sao?”

Đúng là học bá, cậu ta lập tức hiểu ý tôi.

“Vậy tôi phải làm thế nào?”

Cơn giận thoát ra xong, tôi cũng bình tĩnh lại.

Tôi đưa ra kiểu “trung lập” mà tôi mong muốn:

“Các cậu biết rõ Lý An bảo mọi người đừng trả lời tôi trong nhóm lớp, vậy nhắn riêng thì có được không? Ít nhất, lúc tôi thông báo đi lấy sách, còn bọn họ trong nhóm ‘anh em’ chế giễu tôi, xúi cả đám đừng đi, thì các cậu có thể báo riêng cho tôi. Như thế tôi đã không phải ngu ngốc đứng chờ cả tiếng dưới nắng, còn ngây thơ mong các cậu sẽ đến!”

Cái gọi là “trung lập” của họ chẳng phải chính là góp phần thực hiện sự cô lập của Lý An sao?

Vậy thì, pháo hỏa của tôi cũng sẽ nã đều lên tất cả!