- Trang chủ
- Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
- Chương 63: Năm Sau Cũng Đón Cùng Nhau Nhé
Chương 63: Năm Sau Cũng Đón Cùng Nhau Nhé
Truyện: Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Tác giả: Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
- Chương 1: Anh quên tên em rồi à?
- Chương 2: Phân biệt đối xử
- Chương 3: Anh ấy vừa làm gì vậy?
- Chương 4: Mình không muốn ngay cả làm đồng nghiệp cũng không được
- Chương 5: Tiên Lan đã BE tám trăm năm rồi
- Chương 6: Đừng hôn em
- Chương 7: Chỉ có thể ôm một lúc thôi
- Chương 8: Bản tình ca thầm kín
- Chương 9: Dạo này em đang tránh mặt anh à?
- Chương 10: Em muốn ngủ cùng anh
- Chương 11: Điều Ngô Tử Hiển ghét nhất ở Dung Lãm
- Chương 12: Dấu vết của ai?
- Chương 13: Xin lỗi, nên đừng khóc nữa
- Chương 14: Kim Cương và Ngôi Sao May Mắn
- Chương 15: Chẳng lẽ cậu thích tôi?
- Chương 16: Gần gũi mà xa cách
- Chương 17: Cuộc chiến anh em
- Chương 18: Tiểu Lãm, em cao lên rồi
- Chương 19: Bồn chồn
- Chương 20: Cậu ấy giỏi nhất là khiến người ta hiểu lầm
- Chương 21: Hắn thua Dung Lãm
- Chương 22: Anh Hiển, anh lại bị mộng du à?
- Chương 23: Người đó có quan hệ gì với cậu?
- Chương 24: Chẳng phải em thích Ngô Tử Hiển sao?
- Chương 25: Giông Tố Sắp Kéo Đến
- Chương 26: Anh Không Hiểu Em
- Chương 27: Người Muốn Khóc Là Tôi Cơ Mà
- Chương 28: Cảm Giác Khá Tốt
- Chương 29: Em Sợ Cái Gì?
- Chương 30: Tại Sao Phải Làm Đến Mức Này?
- Chương 31: Anh Cũng Có Thể Massage Cho Em
- Chương 32: Không Uống Thuốc Cũng Mộng Du Sao?
- Chương 33: Ôn Lại Giấc Mộng Tình Đầu
- Chương 34: Thôi Vậy, Thời Gian Còn Dài
- Chương 35: Chỉ Có Ngô Tử Hiển Hắn
- Chương 36: Vậy Nên, Đừng Bắt Anh Chờ Lâu
- Chương 37: Anh Rất Giỏi An Ủi Người Ta
- Chương 38: Em Không Theo Kịp
- Chương 39: Chỗ Này, Người Khác Cũng Thấy Rồi Sao?
- Chương 40: Rất Nhiều, Rất Nhiều thứ liên quan đến anh.
- Chương 41: Anh Là Người Quan Trọng Nhất Của Em...
- Chương 42: Cậu ấy có còn bị mộng du không?"
- Chương 43: Những Điều Muốn Làm Nhưng Không Thể Làm
- Chương 44: Come Out
- Chương 45: Em Không Kìm Được Mà Yêu Anh
- Chương 46: Nếu Em Nói Muốn Anh Ở Lại, Anh Sẽ Không Đi
- Chương 47: Cậu Bị Bắt Bài Rồi
- Chương 48: Bạn Gái Tin Đồn
- Chương 49: Không Thể Để Người Khác Thấy
- Chương 50: Buổi Tập Cuối Cùng
- Chương 51: Không Ai Nói Đến "Yêu"
- Chương 52: Thực Sự Muốn Làm Bạn Bè Với Hắn
- Chương 53: Anh Hiển, Anh Có Biết Mình Mộng Du Không?
- Chương 54: Chuyển Biến Đột Ngột
- Chương 55: Dung Lãm, Lần Này Em Lại Muốn Trốn Sao?
- Chương 56: Ây Gu~~~
- Chương 57: Thích Em
- Chương 58: Chúc Mọi Người Vui Vẻ
- Chương 59: Hai Đứa Đang Yêu Nhau Hả?
- Chương 60: Chúng Ta Rất Có Thể Sẽ Không Đi Đến Cuối Cùng
- Chương 61: Thà Rằng Chưa Từng Đi Con Đường Này
- Chương 62: Đã Lập Lại Lộ Trình Cho Bạn
- Chương 63: Năm Sau Cũng Đón Cùng Nhau Nhé
- Chương 64: Chương Kết Thúc
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Ngày giỗ thứ chín của ba mẹ, Dung Lãm và em gái Dung Cảnh cùng nhau đến nghĩa trang.
Hai người lau dọn bia mộ, đặt hoa và đồ cúng, đốt vàng mã rồi cúi đầu lạy. Khi đứng dậy, Dung Lãm không đứng vững, đột nhiên ngã ngửa ra sau, Dung Cảnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu.
"Anh không sao chứ?" Dung Cảnh ngạc nhiên hỏi.
Dung Lãm sững người một lúc, rồi bình tĩnh cười nói: "Không sao, chân bị tê thôi."
Cậu không để tâm mấy, dọn dẹp đồ đạc, nhìn bia mộ của ba mẹ lần cuối rồi cùng em gái quay người rời đi.
Hai người đi xuống theo con đường nhỏ trong nghĩa trang, bậc đá đã được người đi đường dẫm lên bóng loáng, hai bên bia mộ sừng sững phủ một lớp tuyết mới. Trong không khí có mùi đất ẩm mốc, hòa lẫn với tàn tro cay nồng của nhang nến cháy hết.
"Tiếp theo anh định đi đâu?" Hai anh em trò chuyện.
"Anh lái xe đưa em về nhà trước." Dung Lãm nói. "Sau đó anh sẽ đi ăn cơm với anh Hữu và anh Hiến Chi."
"Hôm nay sao?" Dung Cảnh cao giọng.
Mỗi năm vào ngày giỗ của ba mẹ, sau khi cúng bái xong, anh trai cô đều nhốt mình trong phòng ngủ cả ngày, không ăn không uống, chứ đừng nói đến việc ra ngoài.
"Ừm, hai ổng ngày nào cũng bận việc, chỉ có hôm nay mới rảnh."
"Hì hì, đi đi, đi đi." Dung Cảnh dùng vai huých cậu.
Dung Lãm bị huých loạng choạng, dở khóc dở cười hỏi: "Em vui cái gì?"
Địa điểm tụ tập của ba người là nhà hàng lẩu Haidilao, Tần Hữu theo lệ đến muộn mười lăm phút, Đường Hiến Chi trợn trắng mắt.
"Xin lỗi, xin lỗi, đường tắc." Tần Hữu vừa cởi áo khoác ngồi xuống cạnh Dung Lãm vừa cười nói.
"Không sao."
Đường Diên Chi lại không buông tha: "Em thấy dù có hẹn anh ba giờ sáng, thì ba giờ sáng ở Nam Kinh cũng sẽ tắc đường vì anh."
"Cút cút cút." Tần Hữu nhe răng như chó con, rồi lại đổi sắc mặt khi nhìn Dung Lãm, "Xin lỗi nhóm trưởng, anh đến muộn, để tạ lỗi, anh có mua một ít đồ."
"Sao đột nhiên lại khách sáo vậy?" Dung Lãm nhận lấy, là một chiếc tai nghe thể thao Sony, cậu bất ngờ hỏi, "Chỉ muộn mười lăm phút thôi mà, sao lại tặng đồ đắt tiền vậy?"
Nhưng Tần Hữu nhất quyết không cho cậu trả lại, cứ nói nếu Dung Lãm không nhận thì anh sẽ không ngủ được. Dung Lãm ngơ ngác nhận lấy tai nghe, còn chưa kịp lên tiếng, lại nghe thấy Đường Diên Chi nói: "Vừa hay mấy hôm trước đi công tác, tôi có mua quà cho hai người."
Nói xong, y mở ba lô ra, đưa chiếc ấm trà tử sa bên trong cho Dung Lãm: "Anh nhờ người quen mua, đồ tốt đấy."
"Cảm ơn anh Diên Chi." Dung Lãm nhìn chiếc ấm trà tử sa được đưa đến trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, "Chỉ cho mình em sao?"
"Mấy hôm trước anh và anh Hữu có gặp nhau, anh đã đưa cho anh ấy rồi."
"Đúng, đúng, đưa rồi."
Cơm còn chưa bắt đầu ăn, Dung Lãm đã nhận được hai món quà. Cậu còn muốn hỏi thêm thì nghe thấy Tần Hữu gào lên: "Đói chết rồi, mau ăn thôi, mau ăn thôi, hôm nay anh phải ăn hết bốn trăm tệ!"
Tiếng ồn ào và tiếng nước lẩu sôi sùng sục hòa lẫn vào nhau. Trong nồi nước lẩu đỏ đang sôi, thịt bò lòng bò nổi lên, mấy đôi đũa nhanh chóng thò vào, đảo lên đảo xuống.
Tần Hữu nhanh tay gắp được một miếng thịt, khiến Đường Diên Chi cười mắng: "Anh Hữu, muốn ăn thì tự gắp đi, đừng có giành của em!"
Đang ăn, chuông điện thoại của Đường Diên Chi đột nhiên vang lên, y vừa nghe máy vừa đi ra khỏi nhà hàng.
Khi quay lại, trên tay cầm một chiếc bánh kem nhỏ.
"Em mua cái này làm gì?" Tần Hữu hỏi, dù đã biết rõ câu trả lời.
"Thèm bánh kem của tiệm này lâu rồi, khó khăn lắm mới về Nam Kinh, đặt một cái mang về cho hai người nếm thử."
Khi dải ruy băng được tháo ra, chiếc bánh mousse bưởi xinh xắn tinh tế lộ ra. Trong nháy mắt, bảy tám nhân viên phục vụ xung quanh đồng loạt nhìn về phía này. Nhân viên phục vụ của Haidilao nhìn thấy bánh kem như sói thấy thịt, ùa đến vây quanh.
Còn chưa kịp vỗ tay hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Tần Hữu và Đường Diên Chi đã chạy ra khỏi bàn, kéo họ sang một bên.
"Không phải sinh nhật đâu, đừng hát."
"Chúng tôi không phải đang tổ chức sinh nhật!"
Nghe thấy tiếng bàn tán nhỏ vang lên từ góc khuất, Dung Lãm bất lực lắc đầu cười. Cậu dùng đũa gắp một miếng chả tôm bỏ vào miệng.
Ăn lẩu xong, ba người lại đi chơi bowling, đến khi chia tay thì trời đã tối. Tần Hữu đề nghị có nên ăn tối cùng nhau không, nhưng Dung Lãm từ chối: Tối nay Ngô Tử Hiển về nhà, nên cậu không đi cùng họ nữa. Vì vậy, cậu lại bị trêu chọc một hồi mới được phép rời đi.
Khi Dung Lãm dùng chìa khóa mở cửa nhà, ánh hoàng hôn vừa lúc xuyên qua song cửa sổ. Ánh sáng màu đồng đỏ tan chảy lan tràn khắp mặt đất, tất cả đồ đạc đều trôi nổi trong dòng chảy sáng chói và nóng bỏng này.
Hình như là nghe thấy tiếng động, Ngô Tử Hiển thò nửa người ra từ nhà bếp: "Hoan nghênh về nhà."
Cả người hắn tắm trong ánh nắng, tóc ánh lên màu vàng nhạt.
"Đi chơi có vui không?"
Dung Lãm vừa thay giày vừa nói: "Vui lắm."
"Ăn tối chưa?"
"Chưa."
"Vậy anh nấu mì cho em nhé?"
"Ừm, vừa hay trưa nay ăn nhiều quá, tối ăn đơn giản là được rồi."
Dung Lãm ngồi bên bàn ăn chờ Ngô Tử Hiển, nhìn hắn bận rộn, trong lòng không khỏi dâng lên một dòng nước ấm.
Khoảng mười phút sau, Ngô Tử Hiển bê hai tô mì nóng hổi đặt lên bàn, rồi lấy ra một ít đồ chua mà mẹ hắn đã muối sẵn, chia thành từng đĩa nhỏ, đặt trước mặt Dung Lãm.
Dung Lãm không đói, nên chỉ ăn qua loa vài miếng, nhưng càng ăn càng thấy kỳ kỳ ——
Sao sợi mì này lại dài như vậy, dài đến mức hút mãi không hết.
Cậu nhìn Ngô Tử Hiển, miệng phồng lên hỏi: "Đây chẳng lẽ là..."
"Không phải." Ngô Tử Hiển trả lời rất dứt khoát.
Dung Lãm nhai hồi lâu mới nuốt sợi mì xuống. Cậu nhìn chằm chằm vào tô của mình, nhìn một lúc, đột nhiên nở nụ cười hoài niệm.
"Trước đây mỗi lần sinh nhật em, mẹ đều nấu mì trường thọ cho em ăn. Món này hình như làm khá cầu kỳ, nên người biết làm cũng ngày càng ít."
Ngô Tử Hiển ngẩng đầu lên, không nói gì. Nhất thời, trong không khí chỉ còn lại tiếng nhai.
"Thực ra không phải em không muốn tổ chức sinh nhật, chỉ là mỗi lần đến sinh nhật, em lại nhớ ba mẹ da diết." Dung Lãm đảo sợi mì trong tô, "Nếu người ta khó khăn lắm mới tổ chức sinh nhật cho mình, mà mình lại bày ra vẻ mặt đau khổ, vậy chẳng phải phá hỏng hết không khí sao?"
"..."
"Haha, xin lỗi, em lại nói những lời mất hứng rồi."
Chưa dứt lời, Ngô Tử Hiển đột nhiên đưa tay ra, với qua bàn ăn, sờ tai Dung Lãm.
Trong ánh mắt ngơ ngác của cậu, hắn giải thích: "Trước đây anh đọc "Báo Cáo Pháp Y" của Sue Black, trong đó nói, chất dinh dưỡng cần thiết để xây dựng mê cung xương tai được cung cấp từ chế độ ăn uống của người mẹ vào khoảng tuần thứ mười sáu của thai kỳ. Mê cung xương tai là một cấu trúc đặc, có tốc độ trao đổi chất rất thấp, phần lớn hồ sơ dinh dưỡng thai kỳ của người mẹ mà nó mang theo sẽ không bị phân hủy theo quá trình trao đổi chất, mà có thể tồn tại suốt đời người."
Hắn dừng lại một chút: "Từ góc độ này mà nói, thực ra mẹ em vẫn luôn ở bên cạnh em, chưa từng rời đi."
Dung Lãm ngây người nhìn Ngô Tử Hiển, đột nhiên chóp mũi cay cay. Rất lâu sau, cậu mới sờ tai mình, cười nói: "Anh giỏi an ủi người ta quá, có nghĩ đến việc chuyển nghề làm bác sĩ tâm lý không?"
Ngô Tử Hiển không cho là vậy: "Phải xem là an ủi ai."
Hai người không nói gì nữa, chỉ tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Cho đến khi hai tô mì và đồ chua đều được ăn hết, Dung Lãm mới hài lòng dựa vào lưng ghế, thở phào một hơi.
Dung Lãm lặng lẽ nhìn Ngô Tử Hiển, đột nhiên nói với hắn:
"Sinh nhật năm sau, cũng cùng nhau đón nhé."
"Được." Ngô Tử Hiển gật đầu, nghiêm túc nói. "Năm sau, năm sau nữa, năm sau nữa... đều sẽ đón cùng nhau."
—-----