- Trang chủ
- Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
- Chương 12: Dấu vết của ai?
Chương 12: Dấu vết của ai?
Truyện: Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Tác giả: Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
- Chương 1: Anh quên tên em rồi à?
- Chương 2: Phân biệt đối xử
- Chương 3: Anh ấy vừa làm gì vậy?
- Chương 4: Mình không muốn ngay cả làm đồng nghiệp cũng không được
- Chương 5: Tiên Lan đã BE tám trăm năm rồi
- Chương 6: Đừng hôn em
- Chương 7: Chỉ có thể ôm một lúc thôi
- Chương 8: Bản tình ca thầm kín
- Chương 9: Dạo này em đang tránh mặt anh à?
- Chương 10: Em muốn ngủ cùng anh
- Chương 11: Điều Ngô Tử Hiển ghét nhất ở Dung Lãm
- Chương 12: Dấu vết của ai?
- Chương 13: Xin lỗi, nên đừng khóc nữa
- Chương 14: Kim Cương và Ngôi Sao May Mắn
- Chương 15: Chẳng lẽ cậu thích tôi?
- Chương 16: Gần gũi mà xa cách
- Chương 17: Cuộc chiến anh em
- Chương 18: Tiểu Lãm, em cao lên rồi
- Chương 19: Bồn chồn
- Chương 20: Cậu ấy giỏi nhất là khiến người ta hiểu lầm
- Chương 21: Hắn thua Dung Lãm
- Chương 22: Anh Hiển, anh lại bị mộng du à?
- Chương 23: Người đó có quan hệ gì với cậu?
- Chương 24: Chẳng phải em thích Ngô Tử Hiển sao?
- Chương 25: Giông Tố Sắp Kéo Đến
- Chương 26: Anh Không Hiểu Em
- Chương 27: Người Muốn Khóc Là Tôi Cơ Mà
- Chương 28: Cảm Giác Khá Tốt
- Chương 29: Em Sợ Cái Gì?
- Chương 30: Tại Sao Phải Làm Đến Mức Này?
- Chương 31: Anh Cũng Có Thể Massage Cho Em
- Chương 32: Không Uống Thuốc Cũng Mộng Du Sao?
- Chương 33: Ôn Lại Giấc Mộng Tình Đầu
- Chương 34: Thôi Vậy, Thời Gian Còn Dài
- Chương 35: Chỉ Có Ngô Tử Hiển Hắn
- Chương 36: Vậy Nên, Đừng Bắt Anh Chờ Lâu
- Chương 37: Anh Rất Giỏi An Ủi Người Ta
- Chương 38: Em Không Theo Kịp
- Chương 39: Chỗ Này, Người Khác Cũng Thấy Rồi Sao?
- Chương 40: Rất Nhiều, Rất Nhiều thứ liên quan đến anh.
- Chương 41: Anh Là Người Quan Trọng Nhất Của Em...
- Chương 42: Cậu ấy có còn bị mộng du không?"
- Chương 43: Những Điều Muốn Làm Nhưng Không Thể Làm
- Chương 44: Come Out
- Chương 45: Em Không Kìm Được Mà Yêu Anh
- Chương 46: Nếu Em Nói Muốn Anh Ở Lại, Anh Sẽ Không Đi
- Chương 47: Cậu Bị Bắt Bài Rồi
- Chương 48: Bạn Gái Tin Đồn
- Chương 49: Không Thể Để Người Khác Thấy
- Chương 50: Buổi Tập Cuối Cùng
- Chương 51: Không Ai Nói Đến "Yêu"
- Chương 52: Thực Sự Muốn Làm Bạn Bè Với Hắn
- Chương 53: Anh Hiển, Anh Có Biết Mình Mộng Du Không?
- Chương 54: Chuyển Biến Đột Ngột
- Chương 55: Dung Lãm, Lần Này Em Lại Muốn Trốn Sao?
- Chương 56: Ây Gu~~~
- Chương 57: Thích Em
- Chương 58: Chúc Mọi Người Vui Vẻ
- Chương 59: Hai Đứa Đang Yêu Nhau Hả?
- Chương 60: Chúng Ta Rất Có Thể Sẽ Không Đi Đến Cuối Cùng
- Chương 61: Thà Rằng Chưa Từng Đi Con Đường Này
- Chương 62: Đã Lập Lại Lộ Trình Cho Bạn
- Chương 63: Năm Sau Cũng Đón Cùng Nhau Nhé
- Chương 64: Chương Kết Thúc
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Dung Lãm đứng trước gương, ngẩng đầu lên nhìn vết bầm đỏ hồng trên cổ mình. Cậu không nhịn được thở dài một hơi, day day mi tâm.
Vậy mà lại có một dấu hôn.
Là Ngô Tử Hiển để lại tối qua.
Tối qua, khi Ngô Tử Hiển đang ôm chặt Dung Lãm, bàn tay đặt bên hông cậu đột nhiên lại lần mò ở xương hông. Dung Lãm run lên, cậu bất lực né tránh, muốn thoát khỏi cảm giác kỳ lạ này.
Nhưng bàn tay đó không dừng lại, ngón trỏ trượt lên trượt xuống, từng chút một luồn vào sâu trong vạt áo, khẽ nhấc lên, để lộ vòng eo thon gọn của Dung Lãm.
Hình tượng của Dung Lãm là bạn trai kiểu daddy nên cậu không phải người gầy yếu, mà có dấu vết tập luyện rõ ràng. Nhưng eo cậu lại rất nhỏ, không có chút mỡ thừa nào, chỉ cần nhìn đường nét cơ bắp từ xa cũng có thể khiến người ta tưởng tượng ra sự dẻo dai và linh hoạt.
Vòng eo đó lúc này đang run rẩy trong bàn tay Ngô Tử Hiển.
Tay kia của Ngô Tử Hiển nhẹ nhàng v**t v* gốc đùi Dung Lãm, ngón cái khẽ cọ xát, mỗi lần đều suýt chạm vào chỗ kỳ lạ. Chưa từng có ai chạm vào chỗ đó của Dung Lãm như vậy, kh*** c*m xa lạ dấy lên từng đợt gợn sóng và tê dại, cơ thể run rẩy không kiểm soát khiến cậu lộ ra vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Dạo này Ngô Tử Hiển hơi kỳ lạ, ngoài hôn và ôm, dường như càng ngày càng thích tiếp xúc da thịt. Tệ hơn nữa là, Dung Lãm phát hiện ra mình không thể từ chối đối phương.
Nếu cứ mặc kệ như vậy thì sẽ thế nào?
Trong lòng cậu mơ hồ bất an, nhưng lại không muốn nghĩ nhiều.
Đang lúc ngẩn người, cổ Dung Lãm đột nhiên đau. Cậu cúi đầu nhìn, đầu Ngô Tử Hiển lại vùi vào cổ cậu, nhẹ nhàng m*t mát.
Đầu óc Dung Lãm nổ tung, xong rồi, đây là chỗ lộ ra ngoài mà!
Cậu không chút do dự đẩy mạnh đầu đối phương ra, nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, đã để lại dấu vết.
Phải làm sao đây? Hôm nay phải quay MV.
Nghĩ đến đây, Dung Lãm lại muốn thở dài.
Không còn cách nào khác, cậu đành phải lấy kem che khuyết điểm tự mình vụng về che đi. Vừa che xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng thúc giục của Tần Hữu và Đường Diên Chi, Dung Lãm vừa đáp lại vừa đi ra ngoài.
Đến phim trường, Dung Lãm phát hiện Ngô Tử Hiển đã đợi ở đó. Hắn trước nay không được hòa đồng, rất ít khi đi cùng họ. Dung Lãm mỉm cười chào hắn, hắn cũng chỉ hững hờ đáp lại.
Dung Lãm đã quen rồi nên không hề để tâm, cậu quay người chia đồ ăn sáng mang theo cho các nhân viên. Là cơm nắm của bà Phương, tuy không đắt nhưng ngày nào cũng phải xếp hàng dài, rất khó mua, đủ thấy thành ý.
"Cảm ơn Tiểu Lãm!"
"Tiểu Lãm chu đáo quá."
"Yêu em, chụt chụt chụt!"
Sau khi mọi người ăn xong, nghỉ ngơi một chút, bắt đầu quay phim.
Cảnh quay MV hôm nay là cảnh họ chơi đùa trong vườn, có vài cảnh cần họ cầm vòi tưới cỏ phun nước vào nhau. Giữa những tiếng cười đùa toát lên vẻ trẻ trung năng động.
Dù sao cũng là một đám con trai mới lớn, có nước để chơi, rất nhanh đã ồn ào náo nhiệt. Lúc đầu Dung Lãm còn giữ ý tứ bảo hai anh đừng nghịch ngợm nữa, nhưng sau khi bị họ tập trung tấn công, cậu cũng không nhịn được nữa mà gia nhập cuộc chiến.
Tần Hữu cầm vòi nước, dùng ngón tay cái bịt đầu vòi, dòng nước lập tức b*n r* tứ phía như rắn bạc, làm cho đồng đội ướt như chuột lột. Đường Diên Chi ban đầu sững người, sau đó lập tức phản công. Y cười tươi xông vào Tần Hữu cố gắng giành quyền kiểm soát, cỏ dưới chân bị giẫm lên mạnh bạo.
Ngô Tử Hiển không thèm quan tâm nhưng lại liên tục bị vạ lây. Mặt mày hắn cau có, tóc tai ướt nhẹp dính vào trán, áo thun dán chặt vào ngực, trông như một nạn nhân thực sự.
Thấy thời gian không còn nhiều, đạo diễn vỗ tay cười hiền ngăn họ lại: "Thôi thôi, đợi ngày nghỉ rồi chơi tiếp, cảnh quay vừa rồi không được, phải quay lại."
Lúc này, ông đột nhiên chú ý đến điều gì đó, nhìn chằm chằm vào Dung Lãm, hơi nheo mắt, hỏi thẳng: "Dung Lãm, cái đỏ đỏ trên cổ cậu là gì vậy?"
Ngô Tử Hiển vừa hay đứng bên cạnh Dung Lãm, hắn thờ ơ nhìn qua, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Sâu trong cổ áo Dung Lãm loáng thoáng có một vết bầm đỏ hồng, nổi bật trên làn da trắng nõn.
Trông giống như...
Trước khi hắn nhìn rõ, Dung Lãm đã đưa tay che vết bầm đó lại. Cậu không hề hoảng hốt, chỉ cười nói: "Bị côn trùng cắn, mấy hôm rồi vẫn chưa khỏi."
"Sao không nói sớm." Đạo diễn trêu chọc, "Tôi còn tưởng là bạn gái, thầm nghĩ 'chị dâu' đây là muốn tuyên bố chủ quyền trước mặt fan đây mà."
Mọi người đều biết là ông nói đùa nên cười ầm lên.
Nói xong câu chuyện cười mặn mòi, đạo diễn còn khá tự mãn. Ông vui vẻ vẫy tay, chỉ đạo trợ lý trang điểm: "Che cho cậu ấy đi."
Cô trợ lý mỉm cười kéo Dung Lãm xuống, dùng bông phấn chấm một chút kem, đang định đánh lên thì đột nhiên không cười nổi nữa.
Cô trợn tròn mắt nhìn dấu hôn đó rồi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Dung Lãm.
Dung Lãm nổi tiếng là người trong sạch trong giới, chưa từng có tin đồn tình ái nào. Đến mức ai cũng cho rằng, cậu nhóc này không gần nữ sắc, dồn hết tâm sức vào sự nghiệp.
Dung Lãm lặng lẽ lắc đầu, nhìn cô với ánh mắt cầu xin. Cô trợ lý lấy lại bình tĩnh, không nói gì, chỉ đưa tay giúp y trang điểm lại.
Trở lại phòng nghỉ, đồng nghiệp thấy cô có vẻ hơi mất hồn nên hỏi bâng quơ: "Sao vậy?"
"Không có gì." Cô trợ lý chọn cách giữ kín bí mật, nhưng cô không khỏi thở dài, nhìn về phía Dung Lãm nói, "Chỉ là cảm thấy, em trai đột nhiên trưởng thành qua một đêm."
Gần tối, buổi quay phim cuối cùng cũng kết thúc, bốn người cúi đầu cảm ơn tất cả nhân viên. Chị Mã vội vàng chạy đến ném cho mỗi người một chiếc khăn tắm, gấp gáp nói: "Lau nhanh lên, chị để quần áo ở phòng nghỉ kia rồi, mấy đứa qua đó thay đi. Về nhà nhớ tắm nước nóng, nếu không rất dễ bị cảm lạnh."
Thời tiết quá lạnh, lại bị dội nước, mặc dù ngồi trong xe nhưng trên đường về Dung Lãm vẫn run cầm cập. Tuy nhiên khi về đến ký túc xá, cậu vẫn nói mình không sao, ga lăng nhường Ngô Tử Hiển đi tắm trước.
"Em đi tắm trước đi." Mặc dù Ngô Tử Hiển đang nhường nhịn song giọng điệu vẫn lạnh lùng.
Không biết tại sao, từ giữa buổi quay phim, tâm trạng của Ngô Tử Hiển tự dưng không tốt, đối với ai cũng bày ra vẻ "miễn làm phiền".
Hắn có đôi mắt hai mí rất sâu, đuôi mắt màu đỏ nhạt. Bóng của xương mày cao che phủ đôi mắt khiến đồng tử có vẻ lạnh lùng.
Ngay cả lúc không vui, mỹ nam cũng đẹp như vậy. Dung Lãm không nhịn được nghĩ.
Nhưng cậu không dám nhìn nhiều, cũng không dám đoán mò tại sao tâm trạng đối phương lại không tốt. Dung Lãm nhanh chóng thu hồi ánh mắt tham lam, nói theo ý của Ngô Tử Hiển: "Được, cảm ơn anh Hiển. Vậy em đi tắm trước, nhanh thôi."
Khoảnh khắc ngâm mình trong bồn tắm, Dung Lãm không nhịn được thở dài một hơi. Hơi ấm như dòng điện chạy khắp cơ thể, vì da đã ngâm trong gió lạnh quá lâu nên hơi tê dại và đau rát.
Dung Lãm cảm thấy từng thớ cơ của mình từ căng cứng trở nên thư giãn, toàn thân dần dần duỗi ra như được ôm vào lòng mẹ. Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, đầu óc dần dần trống rỗng.
Trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước nhỏ giọt tí tách.
Không biết qua bao lâu, Dung Lãm từ từ mở mắt ra. Cậu tự nhắc nhở mình nên dậy rồi, Ngô Tử Hiển còn đang đợi tắm.
Vì vậy Dung Lãm ngồi dậy chống tay vào thành bồn tắm tiếc nuối đứng dậy. Khi đôi chân dài thẳng tắp của cậu bước ra khỏi bồn tắm, nước cũng theo đó mà dao động, phát ra tiếng ào ào.
Khăn tắm, khăn tắm...
Dung Lãm ngẩng đầu lên, đang định lau người thì đột nhiên chú ý đến có người đứng trước mặt.
Ngô Tử Hiển dựa vào tường, khoanh tay, nhìn cậu chằm chằm, không biết đã đứng ở đó bao lâu.
"Anh, Ngô, anh Hiển..." Dung Lãm mấp máy môi, khi phản ứng lại, lập tức lấy khăn tắm quấn quanh nửa th*n d***. Cậu hiếm khi bối rối nhìn chằm chằm xuống đất, không dám nhìn vào mắt Ngô Tử Hiển, cười gượng nói, "Sao anh vào mà không lên tiếng vậy?"
Sau khi đường nhân ngư bị khăn tắm che khuất, Ngô Tử Hiển mới ngẩng đầu lên, nói: "Vào tìm dây buộc tóc."
"Không tìm thấy à? Đợi chút, em tìm cho anh."
"Đã biết dây buộc tóc ở đâu rồi, nhưng bây giờ còn một chuyện chưa biết."
Nói xong, Ngô Tử Hiển đột nhiên bước đến chỗ Dung Lãm.
Mãi đến khi chân Dung Lãm chạm vào thành bồn tắm, khoảng cách giữa hai người mới ngừng lại. Ở khoảng cách gần như vậy, sự tồn tại của đối phương sẽ phóng đại vô hạn, cuối cùng chiếm hết tất cả các giác quan.
Dưới ánh mắt của Dung Lãm, Ngô Tử Hiển giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào dấu hôn trên cổ cậu: "Đây là cái gì?"
Tim Dung Lãm đập thình thịch.
Cậu lập tức theo bản năng đưa tay che đi, nhưng bị Ngô Tử Hiển nắm chặt cổ tay.
"Đừng có che." Ngô Tử Hiển nhẹ nhàng ra lệnh.
Dung Lãm sững người, nhìn thẳng vào Ngô Tử Hiển, ngoan ngoãn buông tay xuống. Nhưng rất nhanh, cậu lấy lại bình tĩnh, thản nhiên giải thích: "Em đã nói rồi mà, không biết bị con gì cắn."
Ngô Tử Hiển cười khẩy: "Nhóm trưởng coi anh như con nít à?"
Hắn rất ít khi gọi Dung Lãm là nhóm trưởng, lúc này cố ý nhấn mạnh hai chữ này một cách mỉa mai khó hiểu.
Dung Lãm cảm thấy mặt mình nóng bừng.
"Giả vờ cái gì, anh sẽ không mách đâu."
Mặc dù Thản Đồ Entertainment nghiêm cấm idol yêu đương, nhưng quy định này đã tồn tại trên danh nghĩa từ lâu. Đều là trai xinh gái đẹp tuổi xuân phơi phới, ai mà chẳng có lúc hormones bùng nổ chứ? Chỉ cần không gây ra chuyện gì, công ty đều nhắm mắt làm ngơ.
Dung Lãm còn chưa kịp trả lời, Ngô Tử Hiển đã hỏi tiếp: "Ai để lại?"
Ngoài anh ra, sao em có thể cho phép người khác làm chuyện này với em chứ. Dung Lãm không biết trả lời thế nào, không khỏi cười khổ trong lòng.
"Không phải..."
"Không phải cái gì?"
"Không phải, dấu hôn." Dung Lãm ngượng ngùng nói ra hai chữ này, một người đàn ông lại xấu hổ đến mức đỏ cả tai. Nhưng lúc này, lời nói dối hiển nhiên lại quá yếu ớt.
Hai người nhìn nhau, cứ như vậy giằng co một lúc. Cuối cùng, Ngô Tử Hiển là người dời mắt đi trước.
Hắn lạnh lùng nói: "Không sao, không muốn nói thì thôi."
—-----