[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Chỉ là một mũi kim nàng khâu nơi áo, một bát canh nàng đặt nơi bàn, bóng dáng nho nhỏ theo sau khi ta đi tuần, hay những câu hỏi kỳ quái nàng hay hỏi— đều đủ khiến lòng ta rung động.
Chỉ hai năm, nàng đã làm được.
Ta nhẹ nhàng mà say mê nàng, tình cảm ấy, chẳng thua gì tình xưa. Sự cố chấp của nàng, khiến ta nguyện lòng trao hết.
Từ kinh đô truyền tin: Hoàng thượng muốn phế hậu.
Ta sao có thể để người khi dễ muội muội của ta?
Chợt nhớ ra còn một đạo thánh chỉ — dùng để làm hai chuyện:
Bảo vệ nàng làm hoàng hậu, và cưới nàng về làm thê.
Ta nghĩ, chừng đó là đủ. Nếu không đủ, thì ta làm ầm ĩ, lăn lộn mà xin, chắc cũng xong.
Suốt đường đi, nàng sắc mặt u ám. Có lẽ vì mệt nhọc đường xa. Nhưng ta chẳng màng, lòng chỉ khấp khởi:
“Cuối cùng cũng có thể cưới nàng.”
Đưa nàng về tướng phủ, ta lập tức tiến cung.
Hoàng thượng vẫn như ngày đầu ta gặp: Chỉ thay rượu bằng trà, nói rằng chưa từng nghĩ tới việc phế hậu.
Lẽ nào tin đồn là giả?
Không sao. Vậy thì đạo thánh chỉ này cũng đủ rồi.
Hai năm qua nàng vất vả, ta dùng thánh chỉ ban cho nàng tước vị Quận chúa, để nếu có ngày ta tử trận, nàng vẫn là Quận chúa cao quý, chứ không phải góa phụ nghèo khó.
Ta chỉ mong nàng được sống an ổn— dù có ta hay không.
Nào ngờ nàng lại hiểu lầm, tưởng sẽ thành thân với kẻ khác.
May mắn thay… lần này ta không đến trễ.
Ta đến đúng lúc.
Thành thân chưa bao lâu, biên cương lại dấy loạn. Ta đành bỏ lại nàng đang mang thai, lên đường ra trận.
Thân là tướng, giữ đất là bổn phận.
Với nàng, ta chỉ để lại một phong hưu thư.
Nàng không nhận.
Nàng khóc, xé nát hưu thư, rồi ném vào mặt ta.
Vậy thì… không hưu.
“Đợi ta bình an trở về, ta sẽ không bao giờ rời nàng nữa.”
Bọn Man tử đã biết khôn.
Chúng dùng kế dụ địch, bắt sống ta. Ta quen dùng đao, chúng liền chém ngón út tay phải, cho rằng ta từ nay không thể chiến đấu.
Khờ dại. Tay phải không cầm đao được, ta còn tay trái. Cần thiết thì hai tay cùng dùng.
Những ngày bị giam cầm vô cùng khổ sở, nhất là khi nghe tin Hoàng thượng thân chinh.
Là lỗi của ta.
Vì ta bị bắt, nên người mới phải ngự giá thân chinh.
Ta lẽ ra phải tự vẫn tạ tội.
Nhưng ta không dám chết.
Nếu ta chết, ai sẽ nội ứng ngoại hợp?
Mật thám từ trước đã vào được doanh trại địch. Nghe tin nàng thiêu rụi lương thảo của Man tử, ta biết thời cơ đã đến.
Trong – ngoài liên thủ, chúng ta chém đầu thủ lĩnh, đánh lui quân địch, giành lại cương thổ bị phân chia mấy trăm năm.
Cuối cùng… Ta trở về quê nhà, gặp lại nàng—người ta khắc cốt ghi tâm.
Không chỉ một lần, ta từng nghĩ:
“Nếu không có nàng, ta đã chết nơi chiến trường từ lâu rồi.”
Khi gặp lại, nàng nói:
“Hài nhi chúng ta… ta đặt tên là Bình An.”
Một cái tên hay.
Bình An, là điều giản dị nhất, nhưng cũng khó giữ gìn nhất trên cõi đời này.
Một ngón tay cụt, bao sinh linh chết nơi sa trường… đổi lấy một chiến thắng.
Cái giá ấy nặng nề, nhưng là điều mà bao người đã, đang và sẽ hy sinh để có được.
Có người không thể ra trận nữa— cũng chẳng sao.
Bởi vì trên mảnh đất này— người ngã xuống, sẽ có người khác đứng lên. Người buông đao, sẽ có người khác tiếp lấy.