Lỡ như sau này sống sót, nhưng “ta” không còn, mà là “ta của trước kia” trở lại…

Hy vọng hắn sẽ tiếp tục tốt với nàng, yêu nàng như ta từng yêu.

Khi thấy nàng xuất hiện nơi chiến trường, ta ngỡ là ảo giác. Nhưng đến khi thấy rõ là nàng, ta suýt phát điên.

Nàng nghĩ giết người và giết heo là một ư?

Lỡ như… nàng chết nơi biên ải…

Mà nàng… thực sự chẳng khác. Khi hạ thủ tàn sát kẻ thù, động tác mau lẹ, gọn gàng khiến ta bất giác nhớ đến hình ảnh nàng giết heo khi xưa.

Ấy? Ta từng thấy nàng giết heo lúc nào?

Lý Diễn mười bảy tuổi… dường như sắp hoàn toàn tiêu tan.

Vì vậy, sau đêm cuối cùng bên nhau, ta không ngừng dặn nàng:

“Hãy nhớ kỹ lấy ta.”

“Ta là Lý Diễn… nhưng cũng không hoàn toàn là Lý Diễn.”

Rồi trời đất quay cuồng, choàng tỉnh giữa cơn mê. Thấy nàng nằm trong lòng ta, hai người đều vận khôi giáp, chẳng kịp hỏi han lấy một lời, đã cùng nhau cầm binh giết địch.

Và ta biết — chúng ta thắng rồi.

Sau này, nhờ tiểu Phúc Tử kể lại, ta mới hay quãng thời gian mất trí ấy đã xảy ra nhiều chuyện đến thế.

Nghe nói… ta từng muốn phế hậu, đến mức nàng cầm kiếm không nổi.

May thay…

May thay…

Dù là mười bảy hay hai mươi hai tuổi, Lý Diễn vẫn mê đắm Tống Nhị.

Chỉ có điều, Lý Diễn mười bảy tuổi không phải là kẻ tốt lành gì.

Hắn thậm chí để lại một phong thư cho ta.

Còn dám lớn lối nói rằng:

“Tống Nhị thừa nhận hắn hơn ta.”

Hoang đường!

Thôi được.

Vậy để Tống Nhị tự miệng nói cho rõ — rốt cuộc ai mới là người lợi hại hơn!

Ngoại truyện 2 – Lâm A Nghiệp

Ta tên Lâm A Nghiệp.

Có một người trong lòng — là nữ nhi nhà đồ tể bên cạnh.

Nương từng dạy, người sống trên đời, phải có mộng tưởng.

Ta có hai giấc mộng: Một là trở thành đại tướng quân trấn thủ biên cương, thu phục non sông. Hai là làm trượng phu của nàng — Tống Nhị.

May sao, từ thuở nhỏ, nương đã đính ước cho đôi ta — một là nữ đồ tể, một là con trai thợ rèn. Phải rồi, một đôi như vậy, có gì không xứng?

Về sau ta mới hiểu, có những giấc mộng, chẳng thể cùng lúc đạt thành.

Ta không thể vì chút niềm riêng, mà khiến nàng cả đời bị trói buộc.

Trước khi ra đi, ta buông bỏ mọi lời hứa, khuyên nàng nên tìm một người khác, xứng đôi mà gả.

Ta dặn nương giao lại hết sính lễ đã tích cóp bao năm, coi như trọn vẹn lòng ta.

Kỳ thực… ta chưa từng nói với nàng rằng:

“Ta vẫn muốn cưới nàng.”

Đợi ngày công thành danh toại, nhất định đón nàng về làm chính thê.

Chỉ là… vài lời hứa hẹn ấy, dễ trói người cả đời. Ta không nỡ.

Nàng mang tiếng xấu bất hiếu với phụ mẫu vì ta. Nếu ta chết nơi sa trường, nàng sẽ không thể ngẩng đầu sống trọn trong miệng đời.

Nàng không màng, nhưng ta để tâm.

Nên ta không nói ra.

Nhưng… nơi chiến địa, giữa núi xác phơi thây, gươm giáo lởm chởm, chính là ý niệm ấy—

giữ mạng cho ta đến hôm nay.

Ta còn sống, lại lập được đại công nơi sa trường. Ta nghĩ, lấy công tích này để cưới nàng, âu cũng là chính đáng.

Nhưng… ta đã đến muộn.

Ta từng tưởng tượng cảnh trở về kinh thành sẽ ra sao: Có thể là một bữa tiệc rượu linh đình, ta say khướt giữa lời chúc mừng, hoặc là một buổi đoàn viên, ta nắm tay nàng, nói:

“Tống Nhị, gả cho ta đi.”

Thế nhưng ta vạn lần không ngờ— thứ ta đối diện lại là yến tiệc tân hôn… của nàng.

Thái tử điện hạ nâng chén mời ta.

Bất kể đại bất kính, ta không uống.

Nghĩ lại cũng thấy buồn cười.

Năm năm… nàng nay đã hai mươi, đến lúc nên thành thân rồi.

Chỉ là… chỉ là nếu sớm hơn một ngày, nếu ta trả thư kịp lúc, nếu bước chân ta nhanh hơn, nếu lưỡi đao ta sắc hơn…

Liệu nàng… có thể thật sự trở thành thê tử của ta không?

Chỉ cách một tấc.

Ý niệm ấy dày vò tim can ta mỗi ngày, khiến ta không còn hơi sức mà sống tiếp ở chốn kinh thành.

Chỉ cần trông thấy nàng, thấy thái tử, thấy đứa trẻ họ sinh ra— lòng ta liền ghen tuông, hối hận, thậm chí ghen đến phát cuồng.

Ta hiểu rõ tấm lòng của thái tử, cho nên… ta lựa chọn rời đi.

Nhưng ta không ngờ— trong hàng quân sĩ cao lớn lại len lỏi một tiểu nha đầu bé xíu.

Đi được nửa đường mới phát hiện nàng, lại là một tiểu thư khuê các. Nàng… thật giống với thái tử. Không, phải gọi là Hoàng thượng rồi.

Vừa gặp mặt, nàng liền nói:

“Ta tâm duyệt huynh.”

Thế nên dù ta đi đâu, nàng cũng theo.

Ta nghĩ bụng, biên cảnh là đất cát hoang vu, nàng sẽ chẳng chịu nổi lâu đâu, sớm muộn gì cũng đòi quay về.

Ta đã đánh giá thấp quyết tâm của nàng.

Cũng đã đánh giá thấp chính mình.

Đại mạc dễ khiến người cô đơn.