- Trang chủ
- NỮ CHỦ CỦA VĨNH NINH HẦU PHỦ
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: NỮ CHỦ CỦA VĨNH NINH HẦU PHỦ
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Hồng di nương nghĩ mãi không thông, lỡ lời oán than mấy câu, liền bị Chu Thạc lạnh mặt bỏ đi.
Có Hồng di nương làm gương, đám thiếp thất còn lại đều thu mình, chẳng còn ai dám giở trò trước mặt ta nữa.
Chu Thạc vẫn mải mê chìm trong ấm hương ôn nhu của bầy mỹ nhân.
Cho đến một đêm nọ,
Trong hậu viện Hầu phủ bỗng vang lên một tràng thét kinh hãi của nữ nhân.
Ta vừa gỡ trâm ngọc xuống, nha hoàn đã run rẩy tới báo:
“Phu nhân… Hầu gia… xảy ra chuyện rồi…”
Ta nhìn sang bà vú thân cận, bà nhẹ gật đầu.
11
Vĩnh Ninh hầu phủ chuẩn bị làm tang sự.
Vĩnh Ninh hầu Chu Thạc mắc bệnh gấp, không cứu được mà chết.
Chỉ là, rất nhiều người đều biết rõ nội tình, âm thầm cười nhạo.
Bởi lẽ, Chu Thạc thực ra là khi đang cùng nữ nhân hoan ái, bị trúng chứng “mã thượng phong”, co giật vài lượt rồi đi gặp Diêm Vương.
Vãn Nương theo bên ta đã lâu, một số chuyện nàng cũng hiểu rõ không ít.
Nàng biết rõ, cái chết của Chu Thạc là do ta ra tay.
Ta cũng biết nàng đã biết.
Nhưng Vãn Nương vốn thông minh, chẳng cần ta phải giải thích nhiều lời.
Chu Thạc chết, con trai ta thuận lý thành chương kế thừa tước vị.
Điều trọng yếu nhất là: Chu Thạc giữ danh hiệu Vĩnh Ninh hầu, trong tay vốn có một đạo binh phù.
Là vật do lão Vĩnh Ninh hầu lưu lại, có thể điều động năm vạn binh mã.
Đáng tiếc, Chu Thạc không có võ nghệ, cũng không dám ra chiến trường, cầm quân không nổi.
Chu Thạc chết rồi, năm vạn binh ấy liền rơi vào tay huynh trưởng ta.
Ta đã nói rồi, Chu Thạc chẳng những nhát gan, mà còn ngu ngốc.
Hắn cho rằng ta năm xưa chịu gả cho hắn, là vì thầm mến hắn.
Một bên tự đắc, một bên lại nghĩ rằng ta dựa vào nhà mẹ ép hắn,
Hắn nhẫn nhịn chịu đựng, đến cả nhìn nữ nhân khác cũng lo ta nổi giận.
Hắn nào hay biết,
Nếu không vì Thái hậu cô mẫu, nếu không vì đúng thời cơ mà đoạt được năm vạn binh mã ấy,
Thì ta ngay cả nhìn hắn một cái, cũng lười.
12
Lại hai năm trôi qua, triều đình đại biến.
Thái hậu cô mẫu phế bỏ tiểu hoàng đế, tự mình đăng cơ xưng đế.
Ngai vị hoàng triều, là nơi hiểm nguy bội phần.
Nhưng cô mẫu ta đã âm thầm chuẩn bị nhiều năm.
Từ một vị hoàng hậu bị phế, đến người được tiên hoàng đích thân phó thác buông rèm nhiếp chính,
Từ bị chư thần thế tộc chửi mắng là “gà mái gáy sớm”, đến việc mở lại khoa cử, đề bạt con em hàn môn,
Từ lặng lẽ ngồi sau rèm, đến dời bỏ rèm ngọc, lộ dung nhan thánh thượng,
Lại đẩy mạnh việc cho phép nữ đệ trong tông thất kế tước, đặc cách phong quan cho nữ tử lên triều diện chính…
Chuẩn bị thỏa đáng, cộng thêm huynh trưởng ta nắm vững năm vạn binh mã, đóng quân gần kinh đô làm thế uy hiếp,
Cổng thành hoàng cung nhuộm máu không chỉ một lần,
Tới khi ngọn gió cuối ngày mang theo mùi tanh nhẹ phất qua bậc thềm điện ngọc,
Mọi việc, đều đã định đoạt.
Cô mẫu đăng cơ làm đế, người thương yêu ta và huynh trưởng nhất.
Liền sắc phong huynh trưởng làm Thành vương, phong ta làm Anh vương.
Ta đã nhận Vãn Nương làm nghĩa muội, liền thuận tay cầu xin cô mẫu ban cho nàng tước hiệu huyện chủ.
Vĩnh Ninh hầu phủ vốn đã chẳng còn giá trị gì,
Ta giải tán đám nữ nhân mà Chu Thạc thu nạp, rồi chuẩn bị dọn phủ.
Vãn Nương vốn được ban cho một phủ đệ riêng, nhưng nàng nói không muốn rời xa ta.
Thế là, chúng ta cùng dọn đến Anh vương phủ.
Trăng đẹp, ta cùng Vãn Nương đối ẩm vài ly.
Nàng như có men say, hỏi ta:
“Tỷ tỷ, có phải thiếp đang nằm mộng không?”
Ta trêu nàng:
“Là mộng thì đã sao? Mộng này chẳng phải đẹp lắm hay sao?”
Vãn Nương ngây ngốc gật đầu:
“Đẹp, đẹp lắm.”
Nàng ríu rít kể chuyện xưa, nhắc đến việc bị đồng tri ép đưa cho Chu Thạc,
Để khỏi bị đánh chết, đành phải níu lấy hắn, trên đường còn thử dụ dỗ hắn vài phần.
Tới phủ hầu, nàng lại sợ ta không dung nàng, sẽ hành hạ nàng đến chết.
Nhưng về sau, ta không hề bạc đãi nàng, thậm chí còn dạy nàng học chữ.
Ở bên ta lâu, nàng hoàn toàn chẳng có ý khác.
Chu Thạc muốn nàng đi theo hắn, nàng chỉ thấy buồn nôn.
Nàng vốn chẳng phải hạng thấp hèn, chỉ cần có chỗ dung thân, ai lại muốn khom lưng hầu hạ nam nhân?
Vãn Nương nói, nàng thật may mắn, đã gặp được ta.
“Giống như trong truyện sách mới có đoạn kết mỹ mãn như thế.”
Ta lặng lẽ nghe xong, chỉ mỉm cười.
Chuyện xưa, chỉ cần đẹp là đủ.