Hắn cõng roi gai, đi quanh một vòng trong viện của ta,

Mấy bà tử và nha hoàn đều che miệng cười trộm.

Chu Thạc chỉ thấy như chịu đại nhục, lúc rời đi còn buông lời hằn học:

“Tạ Thục Dao, đừng đắc ý quá. Cẩn thận đến một ngày nào đó…”

Hắn chưa nói hết câu đã quay người bỏ đi.

Ta biết hắn định nói gì.

Hắn muốn nói, sẽ có một ngày, khi tiểu hoàng đế thực sự nắm hết quyền lực, Thái hậu cô mẫu ta nhất định sẽ thất thế.

Đến lúc đó, ta sẽ phải trả giá, còn hắn, Chu Thạc, sẽ đích thân tính sổ với ta.

Chỉ tiếc, chỉ tiếc thay—

Ngày đó, sẽ không bao giờ tới được.

10

Ép Chu Thạc phải gánh roi nhận lỗi, xem như chúng ta đã hoàn toàn xé bỏ mặt nạ hòa thuận.

Kinh thành gần đây ai nấy đều ngạc nhiên khi thấy một Vĩnh Ninh hầu xưa nay yêu vợ như mạng, bỗng thay tính đổi nết.

Chu Thạc bắt đầu nhận lời đồng liêu đi uống hoa tửu, say rồi thì ngủ lại kỹ viện.

Ta ra ngoài dự tiệc, các quý phu nhân khác đều lén nhìn ta mà cười nhạo, chê cười ta cũng có ngày hôm nay.

Có người ham chuyện tò mò hỏi tại sao Chu Thạc lại giận dỗi với ta, hắn chẳng đáp, chỉ cười lạnh.

Bọn họ lại càng hiếu kỳ, liền đùa tặng hắn hai mỹ nhân làm thiếp.

Chu Thạc vậy mà thật sự nhận lấy, ngang nhiên đưa về phủ.

Có một sẽ có hai.

Chẳng bao lâu, Chu Thạc đã đưa về phủ bảy tám nữ nhân.

Ta không làm loạn, cũng chẳng tranh cãi, ngầm mặc nhận bọn họ là thiếp của hắn.

Từ đó về sau, Chu Thạc không còn bước chân vào viện ta, suốt ngày bận rộn sủng hạnh đám thiếp thất ấy.

Có lẽ được Hầu gia ưu ái làm đám nữ nhân ấy đầu óc choáng váng.

Gần đây, Hồng di nương – người được sủng ái nhất – bắt đầu giở trò khiêu khích với ta.

Nha hoàn bên cạnh nàng vốn là người mới Chu Thạc mua, dựa vào chủ nhân được sủng mà dám ngang nhiên cướp tổ yến quý của ta.

Hồng di nương bưng chén yến đã bị làm bẩn đến trước mặt ta, giả vờ áy náy xin lỗi:

“Hầu gia sủng thiếp, nên phân phó những thứ dùng hằng ngày phải ưu tiên cho ta.

Nha hoàn lại vụng về, không biết tổ yến này vốn là của phu nhân.

Thiếp mới chỉ động vài muỗng, biết sai rồi nên vội mang trả lại.”

Ta còn chưa mở miệng, thì Vãn Nương đã không nhịn nổi.

Nàng bước lên, tát cho Hồng di nương hai cái thật kêu.

Hồng di nương che mặt, không thể tin nổi:

“Tiện nhân ngươi dám đánh ta?”

Vãn Nương hừ lạnh:

“Đánh ngươi thì sao? Biết rõ là của phu nhân còn dám dùng, sao không soi gương xem ngươi có xứng hay không?”

Ta không nhịn được cười thành tiếng.

Vãn Nương bị ta cười đến ngượng, cúi đầu trở về đứng cạnh ta.

Hồng di nương trợn mắt nhìn Vãn Nương, ánh mắt đầy căm hận như muốn rỉ máu:

“Ngươi vào phủ đã lâu, mà chẳng được Hầu gia đoái hoài, nên ghen tức, nhân cơ hội đánh vào mặt ta, cứ chờ đấy, Hầu gia sẽ không tha cho ngươi!”

Nàng lại quay sang ta gào lên:

“Phu nhân cứ đứng nhìn như vậy sao? Đường đường là chủ mẫu mà không quản nổi hậu viện, trách gì Hầu gia chán ghét, mới bị phế làm vợ bỏ đi!”

Đúng là quá ồn ào.

Ta liếc nha hoàn bên cạnh:

“Đi, cho nàng ta thêm ba mươi cái bạt tai, đánh xong thì để nàng quỳ hai canh giờ, cho tỉnh ra một chút.”

Hồng di nương cuống lên, định cãi:

“Ngươi dám! Ta là ái thiếp của Hầu gia, đứa nào dám động đến ta, đợi Hầu gia về xử các ngươi!”

Ta lười chẳng thèm đáp.

Bọn nha hoàn đều cười khúc khích.

Ấn Hồng di nương và nha hoàn bên cạnh nàng xuống, rồi “bốp bốp” tát tới tấp:

“Ngươi cũng biết ngươi chỉ là một thiếp thất? Phu nhân dạy dỗ thiếp, cần Hầu gia cho phép sao?”

Huống chi, giờ đến cả Hầu gia, chúng ta cũng chẳng thèm để vào mắt.

Dạy dỗ một Hồng di nương không biết thân biết phận thì có là gì?

Không màng đến tiếng khóc than phía sau, ta đứng dậy, dẫn Vãn Nương rời đi:

“Nơi này ồn quá. Hôm nay thời tiết tốt, chúng ta đi ngắm hoa một chút.”

Hồng di nương bị đánh đến sưng mặt đỏ gối, cuối cùng cũng khóc lóc rút lui, lòng ôm hy vọng Hầu gia trở về sẽ giúp nàng lấy lại công đạo.

Khi Chu Thạc về, thấy gương mặt nàng sưng vù như bánh bao, đầu gối cũng bầm tím, quả thật có dỗ dành vài câu.

Nhưng khi Hồng di nương đòi hắn đi tìm ta và Vãn Nương gây sự, hắn lại chẳng dám hé nửa lời.