- Trang chủ
- Nơi Có Biển - Thập Tê
- Chương 81: Lang Niên 06
Chương 81: Lang Niên 06
Truyện: Nơi Có Biển - Thập Tê
Tác giả: Nơi Có Biển - Thập Tê
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: Hoàn chính văn
- Chương 76: Ngoại truyện - Lang Niên 01
- Chương 77: Lang Niên 02
- Chương 78: Lang Niên 03
- Chương 79: Lang Niên 04
- Chương 80: Lang Niên 05
- Chương 81: Lang Niên 06
- Chương 82: Lang Niên 07
- Chương 83: Lang Niên 08
- Chương 84: Lang Niên 09
- Chương 85: Tâm tưởng sự thành (Hoàn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Chương 06
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Để tránh bị mưa làm ướt, Dư Niên buộc phải đứng gần Lang Dịch hơn một chút. Mùi nước hoa quen thuộc mà Lang Dịch thường dùng lặng lẽ len vào khứu giác cậu, che lấp cả mùi đất nhè nhẹ khi những giọt mưa rơi xuống mặt đường.
Buổi chiều ngày thường, ngay cả trong trung tâm thương mại cũng không có mấy người. Đúng lúc gần đây có một bộ phim mới khá hay đang chiếu, Lang Dịch hỏi Dư Niên có muốn đi xem không.
Dư Niên liếc qua bảng lịch chiếu, suất chiếu trước vừa mới bắt đầu, còn suất tiếp theo thì phải đợi thêm hai tiếng nữa mới có.
Hai tiếng đồng hồ đối với hai người vừa ăn no xong và hiện không có gì làm thật sự là một khoảng thời gian khó vượt qua, nhất là với mối quan hệ hiện giờ giữa họ, không thân không lạ, cứ lưng chừng như thế khiến Dư Niên sợ Lang Dịch sẽ thấy chán.
“Em chỉ cần nói có muốn xem không thôi, mấy chuyện còn lại để tôi nghĩ cách.”
Chiếc áo khoác của Lang Dịch bị ướt do dính mưa, nên trước khi vào trung tâm thương mại đã để lại trên xe. Bây giờ anh chỉ mặc một chiếc áo len dệt màu xám đen, kiểu dáng rộng rãi cũng không thể che được vóc dáng rắn rỏi.
Đứng trước gương phản chiếu trong thang máy, Lang Dịch tiện tay vuốt lại tóc. Thấy Dư Niên mãi vẫn chưa trả lời, anh giơ tay gõ nhẹ một cái vào trán cậu.
“Nghĩ xong chưa?” Tuy giọng điệu như hỏi, nhưng tay Lang Dịch đã mở app đặt vé và chuẩn bị thanh toán rồi.
Thấy vậy, Dư Niên vội đưa tay giữ lấy tay anh, nghi hoặc hỏi: “Anh không về trông tiệm à?”
Lang Dịch đổi tay khác để thanh toán, rồi tắt màn hình điện thoại, quay đầu lại đối mặt với Dư Niên.
“Tôi phát hiện ra hình như em rất để tâm chuyện tôi có kiếm được tiền hay không đấy,” Lang Dịch hơi cúi người, ánh mắt ngang bằng với Dư Niên, “Hay là em không muốn đi xem phim với tôi?”
Một chiếc mũ lớn như thế úp thẳng lên đầu, Dư Niên vốn đã không giỏi tranh luận, giờ thì càng nghẹn họng không nói nổi.
Rõ ràng vẫn là vẻ mặt thản nhiên như cũ, vậy mà Lang Dịch lại nhìn ra được chút biến hóa trong ánh mắt Dư Niên.
Cho đến khi hai má Dư Niên dần đỏ lên, Lang Dịch mới thôi không trêu cậu nữa, tiện tay xoa nhẹ lên sau đầu cậu một cái, trong lòng thầm nghĩ, cậu nhóc này còn dễ thương hơn đống ảnh mấy người kia gửi hôm qua nhiều.
Trong hai tiếng chờ đợi, Lang Dịch không để Dư Niên có thời gian rảnh rỗi, anh mua luôn hai trăm xu chơi game, rồi kéo Dư Niên đi tung hoành trong khu trò chơi của trung tâm thương mại.
Ban đầu Dư Niên còn hơi ngại ngùng, thế là Lang Dịch dẫn cậu đi chơi vài ván đua mô-tô.
Kỹ năng của Dư Niên ở khoản này không được tốt, nên Lang Dịch đứng ngay phía sau, giúp cậu điều khiển khi nào nên rẽ trái, khi nào nên rẽ phải.
Dãy xe mô-tô có bốn máy, mỗi khi có người mới tham gia, trò chơi sẽ tự khởi động lại, đồng thời người đó cũng sẽ được thêm vào đội đua.
Cứ như vậy, Dư Niên từ một game đơn lẻ đã trở thành một trận đấu PK.
Sau khi Dư Niên bắt đầu chơi, Lang Dịch liền buông tay, nửa chặng sau hầu như đều là Dư Niên tự điều khiển trò chơi.
Khi màn hình hiển thị kết quả hạng nhì, Dư Niên có chút phấn khích, theo phản xạ quay đầu lại tìm bóng dáng của Lang Dịch.
Lang Dịch không đứng cách xa cậu lắm, nên vừa quay đầu lại là Dư Niên bắt gặp ngay ánh mắt dịu dàng mỉm cười của anh.
Gương mặt Dư Niên vì vui vẻ mà hơi ửng đỏ, biểu cảm hiếm hoi lộ ra nụ cười.
Khi cười lên, Dư Niên không còn giống một cậu người máy cứng nhắc nữa, đôi mắt cong cong phản chiếu đủ sắc màu rực rỡ trong khu vui chơi. Lang Dịch thấy lạ lẫm, bất giác dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Hai người chơi đến tận mười phút trước khi phim bắt đầu mới rời đi, Lang Dịch mua cho Dư Niên một xô bắp rang lớn, Dư Niên đặt xô bắp ở giữa hai chỗ ngồi, không có sự cố tay vô tình chạm nhau, thậm chí ngay cả sự cố tình tiếp cận dè dặt cũng không xảy ra.
Bộ phim là một tác phẩm tình cảm nghệ thuật, kể về một nam một nữ từ thời trung học đến khi đi làm. Chẳng qua cũng chỉ là chuyện yêu thầm, khi người này yêu thì người kia không biết, đến khi người kia yêu lại thì người này không còn yêu nữa, những tình tiết thường thấy. Dư Niên xem chăm chú không rời mắt, đến mức Lang Dịch có lúc còn nghi ngờ không biết cậu bối rối là vì đang thật sự xem phim hay vì điều gì khác.
Dư Niên thật sự rất nghiêm túc xem phim, đặc biệt là cảnh nam chính tốt nghiệp đại học, khiến cậu nhớ lại ngày Lang Dịch tốt nghiệp.
Cậu dũng cảm hơn nữ chính trong phim một chút, lén chạy đến chỗ chụp hình tốt nghiệp của sinh viên, đứng nhìn thật lâu.
Dư Niên vẫn còn nhớ thời tiết hôm đó, trời rất trong và có gió nhẹ. Cây cổ thụ trăm năm trong trường đã chứng kiến từng khóa sinh viên rời xa, có thể có người đã tỏ tình thành công ở đó, cũng có người từ đó mà chia xa.
Nhưng không ai biết rằng, từng có một cậu thiếu niên 19 tuổi đứng do dự dưới gốc cây ấy rất lâu, chỉ để nói với người mình thích một câu chúc mừng tốt nghiệp.
Khi đó Lang Dịch mỉm cười rạng rỡ nói chuyện cùng bạn bè xung quanh, từng người một đến chụp hình kỷ niệm với anh, ai nấy đều rất vui vẻ. Dư Niên đứng nhìn từ xa, cũng cảm thấy vui lây theo anh.
Lúc ấy trong lòng cậu nghĩ, có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại Lang Dịch nữa, nếu đã như vậy, thì có nên dũng cảm một lần?
Nhưng đến cuối cùng, Dư Niên vẫn không thể bước ra được bước đó.
Trong phim, nam chính mặc lễ phục tốt nghiệp dần dần hòa vào hình ảnh Lang Dịch trong ký ức, nữ chính đứng ở một góc mà không ai trông thấy, lặng lẽ nói lời tạm biệt. Dư Niên siết chặt hai tay lại với nhau, cũng âm thầm nói lời tạm biệt trong lòng.
Lang Dịch cảm thấy bộ phim này hoàn toàn không hay như trên mạng đồn thổi, nào là làm bao nhiêu người phải khóc, toàn là chiêu trò quảng cáo. Nhưng khi anh quay sang nhìn Dư Niên, lại thấy cậu mím chặt môi, trông rất buồn, như thể đang nhớ đến ai đó.
Trong lòng Lang Dịch có chút ngột ngạt, nghĩ mà xem, bản thân anh đã bẻ cong hoàn toàn thế rồi mà suốt đại học còn chưa từng thích ai, vậy mà Dư Niên mới chỉ học đến năm ba đã như thể từng chịu một mối tình tổn thương sâu sắc vậy.
Khi đèn trong rạp bật sáng, Dư Niên đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Trong phim, hai nhân vật chính sau khi đi làm đã gặp lại nhau. Nữ chính nửa đùa nửa thật kể lại chuyện thầm yêu năm xưa, nam chính lúc đó mới hiểu mình từng bỏ lỡ điều gì.
Nữ chính đã có bạn đời mới, nam chính có lẽ sẽ tiếc nuối, nhưng bỏ lỡ rồi thì chính là bỏ lỡ.
Dư Niên không biết liệu có một ngày nào đó Lang Dịch sẽ nhận ra tình cảm của mình hay không, nhưng cậu biết bản thân sẽ không giống nữ chính trong phim mà đi tìm một người mới để yêu.
Lang Dịch nhìn ra tâm trạng của Dư Niên không được tốt. Nếu như bình thường, anh đã có thể trêu một câu như nghĩ đến ai rồi, nhưng lần này lại không nói được thành lời. Chỉ cần nghĩ đến việc Dư Niên đang ngồi cạnh mình mà trong lòng có thể đang nhớ tới người khác, anh liền cảm thấy không vui.
Lang Dịch cũng không nói rõ được cảm giác của mình dành cho Dư Niên là gì, vì từ trên xuống dưới, Dư Niên chẳng có điểm nào phù hợp với hình mẫu bạn đời mà anh từng tưởng tượng.
Lang Dịch cao gần 1m90, Dư Niên nhìn cũng tầm 1m80. Ngoại hình thì sáng sủa, sạch sẽ, nhưng tính cách lại khá cứng nhắc.
Gu của Lang Dịch là kiểu người chín chắn, điềm đạm nhưng vẫn có thể nhào vào lòng anh làm nũng một cách đáng yêu.
Dư Niên thì không dễ ôm, mà nhìn cũng không giống kiểu người biết làm nũng, điểm duy nhất có vẻ trưởng thành là vì cậu vốn ít nói, trầm tĩnh.
Nhưng khổ nỗi, mỗi khi Lang Dịch nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc cứng ngắc đó của cậu là lại muốn trêu ghẹo một chút, thấy cậu nghẹn lời không biết đáp thế nào thì lại thấy thật dễ thương.
Có lẽ mọi tiêu chuẩn đều không còn quan trọng trước cảm giác rung động. Lang Dịch lúc này cũng phải thừa nhận, hình như anh thực sự có chút thích Dư Niên rồi.
Trên đường về, Dư Niên vốn ít khi mở lời, lại rụt rè hỏi: “Chắc là có nhiều người thầm thích anh lắm nhỉ?”
Với biểu hiện lúc còn đi học và ngoại hình nổi bật của mình, việc Lang Dịch trở thành tâm điểm chú ý là điều dễ hiểu. Anh không thể nói là không có, vì khiêm tốn quá thì lại thành giả tạo, thế là anh đổi cách nói: “Thầm thích thì không biết, chứ thích công khai thì có.”
Câu trả lời thẳng thắn của Lang Dịch khiến Dư Niên bất ngờ. Cậu vừa mân mê quai cặp vừa ngập ngừng hỏi tiếp: “Vậy lúc được người ta tỏ tình, trong lòng anh nghĩ gì?”
Lang Dịch buộc phải nhớ lại những trải nghiệm trước đây. Anh không muốn Dư Niên biết quá nhiều chi tiết về việc mình từng được người khác theo đuổi, nên cười nói: “Được người mình không thích tỏ tình thì còn nghĩ gì được nữa? Tất nhiên là mong đối phương nói nhanh rồi đi nhanh đi.”
Phần lớn những người từng tỏ tình với Lang Dịch đều là nam, mà họ cũng không thực sự thích anh, mục đích tiếp cận vốn chẳng thuần khiết.
Dư Niên nhận ra Lang Dịch không muốn nói nhiều nên cũng thức thời không hỏi tiếp.
Lang Dịch thì lại sợ nghe Dư Niên kể những chuyện liên quan đến người cậu từng “thầm yêu”, nên cố tình chuyển chủ đề.
Hết chương 06