- Trang chủ
- Nơi Có Biển - Thập Tê
- Chương 57
Chương 57
Truyện: Nơi Có Biển - Thập Tê
Tác giả: Nơi Có Biển - Thập Tê
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: Hoàn chính văn
- Chương 76: Ngoại truyện - Lang Niên 01
- Chương 77: Lang Niên 02
- Chương 78: Lang Niên 03
- Chương 79: Lang Niên 04
- Chương 80: Lang Niên 05
- Chương 81: Lang Niên 06
- Chương 82: Lang Niên 07
- Chương 83: Lang Niên 08
- Chương 84: Lang Niên 09
- Chương 85: Tâm tưởng sự thành (Hoàn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Chương 57
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Ra khỏi nhà bà ngoại, Bạch Du đã no đến mức gần như không đi nổi nữa. Trên bàn ăn, anh đã hoàn toàn đánh mất bản th*n d*** những lời “gầy quá rồi” lặp đi lặp lại của bà ngoại, đến giờ vẫn không ngừng ợ.
Tạ Vũ Xuyên xách theo túi đồ ăn bà ngoại chuẩn bị sẵn, nào là chân giò hầm, cá hun khói, toàn là những món có thể để lâu, lúc nào thèm chỉ cần lấy từ tủ lạnh ra hâm lại là được.
“Ăn gì mà lắm thế? Tự ăn đến mức khó chịu luôn rồi.” Tạ Vũ Xuyên vừa xót vừa buồn cười, không nỡ để Bạch Du quay lại xe ngay, bèn nắm tay anh đi dọc theo vỉa hè, vừa đi vừa tiêu cơm.
Thực ra Bạch Du cũng không ăn nhiều lắm, chỉ là anh hơi kén ăn, đồ ăn ở thành phố D có nhiều món không quen, lại không tiện nấu nướng hàng ngày, lâu dần khẩu phần ăn cũng ít hẳn đi.
Cơm do bà ngoại nấu khiến Bạch Du hiếm hoi cảm nhận được cảm giác ở nhà, thế nên mới vô thức ăn nhiều hơn thường ngày.
“Anh thích bà ngoại lắm.” Bạch Du cảm thán thật lòng, đôi mắt cong cong trông đặc biệt ngoan ngoãn.
Tạ Vũ Xuyên càng nhìn càng thấy anh đáng yêu, cưng chiều kéo người lại gần hơn một chút.
Nếu là trước kia, đừng nói là làm nũng, chỉ cần tưởng tượng có một chàng trai làm mặt biểu cảm giống Bạch Du trước mặt mình thôi, Tạ Vũ Xuyên cũng đủ thấy nổi da gà rồi.
Nhưng Tạ Vũ Xuyên không bao giờ chịu thừa nhận mình có tiêu chuẩn kép, cậu cố chấp cho rằng chẳng ai có thể cưỡng lại sự dịu dàng và ngoan ngoãn của Bạch Du.
Giống như lần đầu gặp nhau gần sân bay, bao nhiêu bực bội trong lòng Tạ Vũ Xuyên lập tức tan biến vào khoảnh khắc nhìn thấy cái đầu nhỏ của Bạch Du thò ra từ sau vali.
Rõ ràng trong xe đã bật điều hòa, vậy mà chỉ vì thấy Bạch Du nhìn ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt đầy mong chờ, Tạ Vũ Xuyên liền hạ kính xe xuống, mặc cho hơi nóng bên ngoài tràn vào xua tan sự mát mẻ trong xe.
Tính cách của Tạ Vũ Xuyên không hề lạnh lùng như vẻ ngoài, nhưng cũng chẳng phải kiểu người để tâm đến mọi chuyện. Chỉ riêng với Bạch Du, từ đầu đến cuối vẫn luôn là một ngoại lệ.
Cậu cảm thấy mình giống như mắc chứng thiếu tiếp xúc da thịt, không gặp thì thôi, chứ chỉ cần gặp là không kiềm được muốn lại gần anh.
Cậu rất thích những lúc Bạch Du nghiêm túc làm việc, còn mình thì lén hôn trộm anh từ phía sau. Có khi Bạch Du giật mình, lộ ra biểu cảm hoảng hốt như vật nhỏ bị dọa sợ, phần lớn thời gian là đỏ mặt ngượng ngùng tránh đi.
Lần gần đây nhất cậu bất ngờ thành công, Bạch Du bỗng phản công, hôn nhẹ lên má cậu một cái rồi giả vờ như không có gì xảy ra. Hành động đó khiến Tạ Vũ Xuyên vô cùng kinh ngạc, sau khi phản ứng lại liền túm lấy anh hôn thêm mấy cái nữa.
Cậu đã quen với việc giữ vẻ điềm đạm trước mặt Bạch Du, mà anh lại thuộc kiểu nhút nhát, vì thế Tạ Vũ Xuyên luôn giấu đi phần trẻ con trong mình, kiên định trở thành cái cây vững chãi bên cạnh Bạch Du.
Bây giờ Bạch Du càng lúc càng tự nhiên khi ở bên cậu, bản tính thật sự của Tạ Vũ Xuyên cũng dần dần lộ ra.
Hai người chầm chậm bước đi trên lớp tuyết chưa kịp dọn sạch, bước chân to nhỏ khác nhau nhưng lại giữ cùng một nhịp.
Con phố này đa phần là những căn nhà độc lập giống nhà bà ngoại, diện tích không lớn nhưng thiết kế bên ngoài rất độc đáo, nhiều khách du lịch còn đặc biệt đến đây để check-in.
Thời điểm này trong ngày, không chỉ khách du lịch thưa thớt, mà đến cả người đi đường cũng hiếm thấy. Trên con đường không quá rộng, chỉ có hai bóng người là Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên.
Đi ngang qua một tiệm thuốc, Tạ Vũ Xuyên muốn vào mua thuốc hỗ trợ tiêu hóa cho Bạch Du, nhưng anh kiên quyết từ chối.
“Anh không còn khó chịu nhiều nữa rồi,” Bạch Du ngượng ngùng xoa bụng, hiếm khi để lộ vẻ ngốc nghếch như vậy, “Thế này tối nay anh khỏi cần ăn nữa.”
“Vẫn phải ăn một chút,” Tạ Vũ Xuyên nhớ lại cảm giác ôm Bạch Du đêm qua, nghiêm túc nói, “Gầy quá không tốt cho sức khỏe.”
Ngày mai là giao thừa, các cửa hàng vẫn mở cửa bắt đầu đồng loạt treo biển tăng giá. Trừ tiệm cắt tóc ra thì ngay cả tiệm rửa xe bên đường cũng từ 30 tệ tăng lên 100 tệ một lần, thậm chí không cho dùng thẻ thành viên.
“Em nói xem, anh có nên tăng giá luôn không?” Bạch Du cười hì hì, chỉ tay vào tấm biển treo ở cửa tiệm.
Tạ Vũ Xuyên biết anh đang đùa, bèn xoa đầu anh một cái nhẹ nhàng, vì Bạch Du xịt keo nên tóc không còn mềm như mọi khi.
“Tiệm cắt tóc mấy ngày đầu năm chẳng ai đến đâu. Phải đợi tới mùng 2 tháng 2 âm lịch mới có khách, nên người ta phải tranh thủ thời gian này kiếm tiền. Tiệm rửa xe thì giống như nhà tắm, một bên là tắm cho xe, một bên là tắm cho người. Ai cũng muốn sạch sẽ trước Tết. Bây giờ mà đi tắm chắc còn không giành được vòi hoa sen, thậm chí phải dùng chung tủ đựng đồ với người khác.”
Bạch Du không hiểu vì sao tiệm cắt tóc lại ế khách cho đến hết tháng Giêng, có vẻ tò mò.
“Người xưa hay nói cắt tóc tháng Giêng thì tiễn ông cậu.” Tạ Vũ Xuyên vừa nói xong cũng không nhịn được cười, “Chủ yếu là mê tín thôi, nhà em không tin mấy cái đó, mà em thì vốn cũng chẳng có ông cậu nào.”
Bạch Du chưa từng nghe câu này, vội vàng rút điện thoại ra tra thử. Không ngờ Tạ Vũ Xuyên không bịa, câu nói đó thật sự tồn tại.
“Liên quan gì đến ông cậu chứ,” Bạch Du không hiểu, “Ông cậu thật là thiệt thòi.”
Tạ Vũ Xuyên bị giọng điệu lo lắng của anh chọc cười, bèn giải thích: “Cũng không biết đời nào truyền lại cái lệ đó nữa. Ai tin thì giữ, ai không tin thì cũng chẳng thấy nhà họ có chuyện gì. Coi như một câu nói vui miệng thôi.”
Bạch Du vẫn thấy tội cho các ông cậu, dù anh cũng chẳng có ông cậu nào cả.
Tay Tạ Vũ Xuyên hơi ngứa, lại không kìm được mà xoa đầu Bạch Du thêm lần nữa, lần này bị anh lanh lẹ né tránh đi.
“Làm gì thế,” Anh cảnh giác che đầu mình lại, “Anh tạo kiểu vất vả lắm đấy.”
Tạ Vũ Xuyên biết lúc này không nên cười, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Du lại không nhịn được.
“Ừm,” Tạ Vũ Xuyên véo má anh, nói: “Đẹp trai thật.”
Sau đó, Tạ Vũ Xuyên quay người lại, bước nhanh về phía trước vài bước. Đợi đến khi Bạch Du nhận ra cậu đang trêu mình thì đã muộn, anh vội vàng chạy đuổi theo.
Tiếng bước chân của Bạch Du giẫm lên tuyết mỗi lúc một nhanh hơn. Khi đã cười đủ rồi, Tạ Vũ Xuyên chậm rãi dừng lại. Bạch Du thấy vậy liền bất ngờ lao tới, nhảy lên lưng cậu. Chưa kịp nói gì đã bật cười khúc khích.
“Em thật phiền,” Bạch Du vừa cười vừa nhỏ giọng đi, hai tay đang ôm lấy cổ Tạ Vũ Xuyên cũng dần thả lỏng. Anh khẽ nghiêng đầu tựa vào lưng Tạ Vũ Xuyên, thì thầm: “Anh thích em lắm.”
Hai câu nói chẳng liên quan gì đến nhau lại được anh nói liền mạch như thể vốn nên thế. Đây là lần đầu tiên Bạch Du tự mình nói thích Tạ Vũ Xuyên. Trong một khoảnh khắc hoàn toàn không lãng mạn, thậm chí chỉ một giây trước anh còn đang khó chịu vì ăn quá no.
“Ừm.” Tạ Vũ Xuyên đáp lại một tiếng, trong đó mang theo nụ cười rõ ràng. Dù cậu không quay lại, Bạch Du cũng có thể đoán được nét mặt của cậu lúc này.
Ở đầu phố, loa của tiệm trái cây vang lên tiếng rao mời gọi mua dâu tây. Bạch Du đã nghe thấy từ nãy, định lát nữa trước khi về sẽ ghé qua xem. Nhưng đúng lúc đó, Tạ Vũ Xuyên đột nhiên nắm lấy hai chân anh, bế bổng lên, vững vàng cõng trên lưng.
Bạch Du giật mình khẽ kêu lên, tay bám chặt vai Tạ Vũ Xuyên. Sợ bị hàng xóm gần nhà bà ngoại nhìn thấy sẽ khiến Tạ Vũ Xuyên khó xử, anh vội vàng kéo mũ trùm lên, cố che mặt mình.
“Em làm gì đấy?” Bạch Du giận dỗi vỗ vào vai Tạ Vũ Xuyên, nhưng lại bị cậu cố tình thả lỏng tay dọa một cái, khiến anh hoảng quá mà không dám động đậy nữa. Hai tay lập tức từ vai chuyển lên vòng qua cổ cậu.
Nghe thấy tiếng thở nhẹ sau lưng, Tạ Vũ Xuyên bật cười, bước chân cũng nhanh hơn. Cậu cố tình đi vào chỗ tuyết dày nhất, như đang bước trên mây mềm mại. Cho dù có đang cưỡi mây bay đi, thì lửa trong lòng anh cũng không thể nào nguội lại được.
“Vui.” So với bước chân lộn xộn, giọng nói của Tạ Vũ Xuyên lại bình tĩnh đến lạ. Chỉ có vành tai đỏ ửng là tiết lộ tâm trạng thật sự của cậu lúc này.
Để Tạ Vũ Xuyên đỡ mệt, Bạch Du từ từ hạ thấp trọng tâm, nằm úp sấp lên lưng cậu, má nhẹ nhàng tựa lên vai cậu.
“Em là Bật Mã Ôn* à?” Trong đầu Bạch Du bỗng hiện lên cảnh Tôn Ngộ Không dắt ngựa trong thiên cung trong Tây Du Ký, anh bất chợt hỏi một câu chẳng đúng lúc tẹo nào. Nói xong mới thấy mình hỏi ngớ ngẩn, cười đến mức không chịu nổi, cứ thế mà úp mặt vào lưng Tạ Vũ Xuyên cười rũ rượi.
(*Bật Mã Ôn là chức quan của Tôn Ngộ Không được phong khi lên thiên đình, chuyên chăm sóc ngựa.)
“Không phải,” Tạ Vũ Xuyên chẳng thấy buồn cười gì, chỉ khẽ nhún vai điều chỉnh người đang run trên lưng, dịu dàng nói: “Em là Trư Bát Giới.”
“Anh là vợ em, em sẽ cõng anh cả đời.”
Hết chương 57