8

Thẩm Minh Lan quay đầu nhìn lại, thấy một nhóm y tá và bác sĩ đang vội vã đẩy cáng bệnh nhân đi ngang qua anh.

Theo ngay sau đó, là một đứa trẻ nhỏ loạng choạng đuổi theo phía sau.

Tiếng khóc xé lòng của nó gần như đâm thẳng vào tim tất cả mọi người.

“Chị ơi! Cứu chị của cháu với…!”

Thẩm Minh Lan sững người, đứa trẻ đó… chính là Tiểu Bảo, “con trai” của Giang Thanh Nguyệt!

Chị ơi…

Một suy nghĩ không thể tin nổi vụt qua đầu, anh lập tức quay phắt nhìn người nằm trên cáng.

Chỉ một ánh nhìn, toàn bộ máu trong cơ thể Thẩm Minh Lan như bị đóng băng.

Người gần như chìm trong biển máu ấy — chính là Giang Thanh Nguyệt!

“Ê, Minh Lan, xảy ra chuyện gì thế?”

Giọng Độ Mục vang lên từ điện thoại.

Thẩm Minh Lan lúc này như vừa bừng tỉnh khỏi một cơn mộng dữ.

Cổ họng anh nghẹn lại, giọng khàn đặc: “Độ Mục, tìm người khác thay tớ đi… tớ không tới được nữa.”

Nói xong, anh cúp máy ngay lập tức, lao thẳng về phía phòng cấp cứu.

Nhưng vừa tới nơi, anh bị một y tá chắn lại.

Cô y tá nhìn thấy ánh mắt rối loạn, đầy hoảng hốt của anh, lập tức hiểu ra mối quan hệ nào đó giữa vị bác sĩ này và bệnh nhân vừa được đưa vào.

“Bác sĩ Thẩm, người trong đó… là người nhà của anh sao?”

Ánh mắt Thẩm Minh Lan hướng về phía phòng cấp cứu, sau đó mới chậm rãi thu về.

Anh mở miệng, nhưng lại phát hiện… mình không thể trả lời nổi câu hỏi ấy.

Cô y tá lại nói: “Anh vừa trực đêm làm liên tiếp mấy ca phẫu thuật, mệt đến kiệt sức rồi, tôi không thể để anh vào trong.”

Thẩm Minh Lan cúi đầu, lúc này mới phát hiện hai bàn tay mình đang run dữ dội.

Anh vội nắm chặt cổ tay, nhưng hoàn toàn không kiểm soát được.

Chỉ có anh mới hiểu, anh không phải vì kiệt sức… mà là vì thấy Giang Thanh Nguyệt toàn thân đẫm máu, anh sợ.

“Cô ấy…”

Giọng anh khàn khàn, muốn hỏi về tình trạng của Giang Thanh Nguyệt.

Bỗng có ai đó kéo vạt áo anh, anh cúi đầu, chạm phải ánh mắt của Tiểu Bảo.

“Chị cháu từng nói, chú là bác sĩ giỏi nhất… chú cứu chị cháu, được không?”

Y tá vội vàng đóng cửa phòng cấp cứu lại.

Trái tim Thẩm Minh Lan như bị ai đó giáng một đòn thật nặng.

Anh ôm chặt Tiểu Bảo, giọng nghẹn lại: “Chú… xin lỗi…”

“Chú chắc chắn cứu được mà! Cháu có máu! Cháu có nhiều lắm!”

Tiểu Bảo vừa nói, vừa vén tay áo, chìa cánh tay gầy guộc nhỏ bé của mình ra.

Trong nhận thức của thằng bé, gần như mỗi lần đến bệnh viện, đều phải truyền máu cho chị.

Vì thế, nó ngây thơ nghĩ rằng, lần này cũng như mọi khi, chỉ là cần nhiều máu hơn một chút thôi.

Một cơ thể bé nhỏ gầy yếu, vậy mà chẳng biết sức lực từ đâu mà ra, Tiểu Bảo giãy giụa như muốn lao vào cứu chị.

Thẩm Minh Lan gần như không giữ nổi nó.

Nhưng anh cũng chẳng biết phải làm thế nào để giải thích sự thật tàn nhẫn trước mắt.

Lúc này, một bà bác hàng xóm sống gần nhà Giang Thanh Nguyệt chạy đến.

Bà nhìn Thẩm Minh Lan, người mà bà chưa từng gặp bao giờ, nhưng thấy anh đang ôm Tiểu Bảo thì lập tức hỏi: “Cô Thanh Nguyệt… thế nào rồi?”

Thẩm Minh Lan mím chặt môi thành một đường thẳng, im lặng rất lâu mới nói:

“Không… không ổn lắm.”

Anh là bác sĩ cấp cứu, chỉ một cái nhìn thoáng qua ban nãy, anh đã nhận ra máu cô mất quá nhiều.

Anh cũng nhớ rất rõ, Giang Thanh Nguyệt mang máu gấu trúc hiếm gặp.

Dù có rút cạn máu của Tiểu Bảo, cũng chưa chắc đã cứu được cô.

Giờ chỉ có thể chờ kho máu trung tâm và nhóm hiến máu gấu trúc hỗ trợ.

Trong đầu anh, những ý nghĩ rối ren cuối cùng cũng dần trở nên rõ ràng.

Anh đột nhiên nhận ra một sự thật —

Anh đã bị Giang Thanh Nguyệt lừa suốt bảy năm trời!

Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến sắp nổ tung.

Máu trong người anh như đông cứng, tay chân lạnh lẽo cứng đờ.

Cả hành lang im lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Anh gần như tuyệt vọng mà muốn tìm một lời phủ nhận: “Cô ấy… Giang Thanh Nguyệt… bị bệnh gì vậy?”

Ngón tay bà bác siết chặt, trắng bệch cả đốt.

Có lẽ để phân tán sự sợ hãi của chính mình, bà bắt đầu chậm rãi kể lại:

“Con bé ấy… số khổ lắm.”

“Ngày trước học hành giỏi giang, nghe nói còn có suất vào viện nghiên cứu, vậy mà gặp tai nạn, phải nghỉ học ở nhà một thời gian dài.”

“Sau đó, tinh thần vừa khá lên chút thì lại phát hiện bị cái gì đó… thiếu máu bất sản gì đó đấy.”

“Chúng tôi tận mắt nhìn thấy khuôn mặt con bé ngày càng xanh xao… tội nghiệp lắm.”

Không biết từ lúc nào, Tiểu Bảo đã thôi không khóc ầm lên nữa.

Nó nằm trong lòng Thẩm Minh Lan, lặng lẽ lau nước mắt.

Ánh mắt Thẩm Minh Lan trở nên trống rỗng, lắng nghe từng câu từng chữ của bà bác.

Như từng mũi kim đâm thẳng vào tim, đau đớn nối tiếp đau đớn, không có hồi kết.

Đến khi bầu trời tối hẳn, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra khỏi phòng cấp cứu.