Ông mấp máy môi, dường như muốn nói gì, cuối cùng chỉ cúi đầu, nhặt lấy cái chai, lảo đảo bỏ đi.
Tôi nhìn bóng lưng tiều tụy ấy, trong lòng chẳng còn gợn sóng.
Người đáng thương, tất có chỗ đáng hận.
Kết cục hôm nay của ông, tất cả đều do chính ông gieo.
Ngay lúc ông quay lưng, tôi chợt nhìn thấy, từ cổ tay già nua của ông mọc ra một sợi chỉ mảnh vô cùng, mờ nhạt xám xịt, kéo dài về phía túi rác sau lưng.
Tôi sững sờ.
Đó là gì?
Tôi hỏi mẹ.
Ánh mắt mẹ cũng dõi theo sợi chỉ, im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi cất tiếng:
“Đó là ‘chấp niệm’.”
“Khi trong lòng một người không còn tình yêu, không còn tình thân, chỉ còn vô tận hối hận và không cam tâm vì đã đánh mất, thì sẽ sinh ra sợi chỉ đó.”
“Nó không mang lại hạnh phúc, chỉ giam giữ con người mãi trong quá khứ, bắt họ nếm đi nếm lại vị cay đắng của đau khổ.”
Tôi nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của Giang Văn Bân, và sợi chỉ chấp niệm màu xám nơi cổ tay ông, cuối cùng đã hiểu được bài học cuối cùng.
Sợi chỉ đỏ của số mệnh, chưa bao giờ là điểm cuối.
Nó chỉ là điểm khởi đầu của đời người.
Bạn có thể chọn trân trọng nó, nuôi dưỡng bằng tình yêu và sự chân thành, khiến nó bền chặt và sáng ngời.
Cũng có thể chọn giẫm đạp lên nó, vấy bẩn bằng ích kỷ và phản bội, khiến nó tan thành tro bụi.
Mọi sự lựa chọn, cuối cùng đều phải trả giá.
Thiện ác hữu báo, nhân quả luân hồi.
Tôi thu lại ánh nhìn, khoác tay mẹ, tựa đầu vào vai bà.
Trời nắng đẹp, gió thổi dịu dàng.
Tôi thấy sợi chỉ đỏ của tôi và Thẩm Chước, sợi chỉ đỏ của mẹ và thầy Lục Thời An, cùng sợi chỉ tình thân đang ngày càng sáng rực của gia đình chúng tôi, đan xen vào nhau, tỏa ra ánh sáng ấm áp hạnh phúc.
Đây mới là những tháng năm yên bình thật sự.
(Hoàn)