Trên cổ tay ông, trống rỗng.
Không chỉ đỏ, cũng chẳng còn sợi dây nào khác.
Một mảnh tịch liêu chết chóc.
Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi cũng gặp được chính duyên của mình.
Anh là một tình nguyện viên tôi quen trong một lần tham gia thực tập xã hội, một chàng trai rạng rỡ, cởi mở.
Anh tên là Thẩm Chước.
8
Lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã nhìn thấy trên cổ tay anh có sợi chỉ đỏ nối về phía mình, sáng ngời và ấm áp.
Trên cổ tay tôi, cũng lần đầu tiên xuất hiện một sợi chỉ nhân duyên thuộc về riêng tôi.
Tôi nửa đùa nửa thật kể cho anh nghe về năng lực đặc biệt của mình.
Nghe xong, anh không hề như ba tôi trước kia — mắng mỏ, chế giễu, hay kinh ngạc.
Anh chỉ mỉm cười, nắm lấy tay tôi.
“Thì ra chúng ta là định mệnh.” Anh nhìn sợi chỉ nối giữa hai đứa, đôi mắt lấp lánh, “Bảo sao ngay lần đầu thấy em, anh đã thấy thân thuộc đến thế.”
Ngày tôi và Thẩm Chước kết hôn, mẹ nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.
“Con gái Niệm Niệm của mẹ, đã trưởng thành rồi.”
Tôi ôm lấy mẹ, mỉm cười:
“Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Cảm ơn mẹ đã dạy con, đừng tin vào số mệnh, hãy tin vào chính mình.
Cảm ơn mẹ đã cho con hiểu, duyên phận thật sự không phải do trời định, mà là tình yêu song phương, là sự vun đắp bằng cả tấm lòng.
Đang trong tiệc cưới, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
Tôi kéo tay mẹ, hiếu kỳ hỏi:
“Mẹ, khi mẹ và ba mới quen nhau… giữa hai người có từng có chỉ đỏ không?”
Đây là câu hỏi tôi luôn muốn hỏi, nhưng chưa từng dám mở miệng.
Mẹ khựng lại một chút, rồi khẽ cười, nụ cười mang theo một chút buông bỏ.
“Có.”
Bà khẽ nói:
“Rất nhạt, hồng phấn như hoa anh đào đầu xuân. Khi ấy, ông ấy vẫn chỉ là một chàng trai tay trắng, vì muốn mua cho mẹ một cây bút mà mẹ thích, sẵn sàng ăn bánh bao cả tháng.”
“Chỉ là sau này…” ánh sáng trong mắt bà dần tối đi, “sự nghiệp ông ấy càng lúc càng thành công, cám dỗ quanh ông ấy càng nhiều, lòng người cũng thay đổi. Sợi chỉ ấy ngày càng nhạt, cho đến khi biến mất.”
“Trước khi Lâm Vi Vi xuất hiện rất lâu, nó đã đứt rồi.”
Tôi chợt bừng tỉnh.
Hóa ra, chưa bao giờ là Lâm Vi Vi phá hoại tình cảm của họ.
Mà là tình cảm đó, đã chết từ lâu.
“Vậy còn…” Tôi nhìn bàn tay mẹ nắm chặt tay thầy Lục Thời An, nơi có sợi chỉ đỏ vẫn rực rỡ sáng ngời. “Mẹ và thầy Lục thì sao? Sợi chỉ đỏ ấy trông thế nào?”
Trên gương mặt mẹ, nở nụ cười ngại ngùng và ngọt ngào như thiếu nữ mà tôi chưa từng thấy.
“Là màu vàng.”
Vừa dứt lời, tôi bỗng thấy trên cổ tay họ, ngoài sợi chỉ nhân duyên, lại mọc thêm một sợi mới.
Một sợi màu bạc sáng dịu, quấn quanh, gắn kết cả gia đình họ thành một thể.
Đó là sợi chỉ tình thân.
Một ngày sau hôn lễ, tôi đi mua sắm cùng mẹ, lại bất ngờ bắt gặp Giang Văn Bân nơi góc phố.
Ông ta dường như đang nhặt chai nhựa ven đường, động tác chậm chạp, ánh mắt trống rỗng.
Một chiếc chai lăn đến chân mẹ, ông ngẩng đầu, thấy chúng tôi.
Cả người ông run lên, đôi mắt đục ngầu bỗng dấy lên những cảm xúc phức tạp.