Chị dâu như không tin nổi, bụng bầu căng to ngồi sụp xuống sàn.

“Không thể nào… bọn họ không thể hại tôi…”

Rồi lại ôm bụng rên rỉ đau đớn, nét mặt méo mó.

Xem ra bị thai quỷ hành hạ dữ lắm.

“Cứu tôi… tôi xin em… cứu tôi với…”

Chị ta ráng nhịn đau, chống cái bụng bầu khổng lồ quỳ gối trước mặt tôi.

Phụt.

Tôi không nên cười, nhưng không nhịn được.

Hồi trước chị ta còn nói, đến bố mẹ ruột chị ta còn chưa từng quỳ.

Giờ lại quỳ trước tôi, đúng là buồn cười hết sức.

Tôi vội đưa tay đeo chuỗi hạt ra phía trước, quỳ trước tổ tiên chứ đừng hại thọ tôi.

Anh tôi bận rộn nãy giờ, vừa ra tới đã thấy chị dâu quỳ trước tôi.

Anh ta hoảng hốt làm rơi cả ly sữa, lao về phía chị dâu.

Nhưng khi còn cách ba bước thì khựng lại, chỉ tay vào bụng chị ta, lắp bắp:

“Em… em… bụng em làm sao vậy? Sao bỗng nhiên to thế này?”

Chị dâu đang đau đến không còn tâm trí để ý đến anh, chỉ liên tục dập đầu với tôi.

Đáng tiếc là bụng quá to, chẳng cúi được, chỉ có thể quỳ mà gật đầu lia lịa.

Biết cúi mình đúng lúc, cũng là một dạng bản lĩnh đấy.

9

“Phù, đi!”

Chị dâu đang gật đầu lia lịa thì trên tầng hai vang lên một tiếng quát không hài hòa chút nào.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, một lá bùa đang bay thẳng về phía cổ tay tôi.

Tôi nghiêng người né, nhưng lá bùa dường như đã định vị sẵn, nghiêng theo tôi.

Không còn cách nào khác, tôi đưa tay còn lại ra, bắt lấy lá bùa rồi xé nát nó.

Nếu không thể né, vậy thì dùng vũ lực thôi.

“Lá gan không nhỏ!”

Ở đầu cầu thang tầng hai xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc đạo bào.

Chị dâu vừa thấy người đó, lập tức nở nụ cười âm độc.

Hắn ta chậm rãi bước xuống, chị dâu đang “đi lại khó khăn” lại bất ngờ lao tới như cơn gió.

“Đồ tà đạo! Mày cho tao ăn cái gì vậy?!”

Hắn chẳng có chút thương xót nào, rút kiếm gỗ đào chặn chị dâu lại.

Quỷ sợ đào mộc, thai quỷ trong bụng chị ta bắt đầu quậy phá kịch liệt.

Chị dâu đau đến mức không thể bước thêm bước nào.

“Đừng cản con đường thành tiên của lão phu!”

Hắn quét kiếm qua người chị dâu.

Kỳ lạ thật.

Khí đen phủ đầy quanh người, vậy mà tôi không thấy hắn đã từng giết người.

Tà tu là loại không từ thủ đoạn để tu luyện, không được chính đạo thừa nhận.

Nhưng người này… quả là kỳ quặc.

“Thân thể thuần âm hiếm có! Đúng là thân thể thuần âm tuyệt hảo!”

Gã đạo sĩ trung niên nhìn tôi đầy thèm thuồng.

Tôi rùng mình, cơ thể bỗng nhẹ bẫng — tổ tiên đạo sĩ mượn thân tôi rồi.

Chuyện như vậy xảy ra thường xuyên, tôi cũng quen rồi.

Chỉ là trước giờ đều là Cố Tổ Bà mượn xác để ăn ngon, ngắm trai đẹp.

Lần đầu bị tổ tiên nam mượn thân, không biết có bị phiền phức gì không nữa.

“Thân thể thì tốt thật đấy… nhưng thằng nhãi kia, mày có bản lĩnh cướp được không lại là chuyện khác!”

Tổ tiên đạo sĩ cất lời.

Dĩ nhiên, là dùng giọng tôi.

Sắc mặt gã đạo sĩ trung niên biến đổi:

“Ngươi là ai?! Sao ngươi vào được?! Ta đã bày trận, không có linh hồn nào có thể xâm nhập!”

Tổ tiên đạo sĩ vung tay loạn trong không trung:

“Ta là tổ tiên của mày đây, thằng nhóc, đưa mạng ra đây!”

Một đạo phù chú từ hư không vung về phía gã.

Hắn vội rút ra một lá bùa, lập tức dịch chuyển lên tầng hai.

“Ở trong trận của ta mà còn mơ bắt được ta, nằm mơ đi!”

Hắn cười đầy ngạo nghễ.

Đúng lúc đó, cửa chính từ bên ngoài mở ra.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào, những lá bùa dán trong các góc tối của phòng khách tự bốc cháy.

“Đóng cửa lại!”

Gã tà tu giận dữ hét lên với anh tôi.

Anh tôi như một con rối bị giật dây, ngoan ngoãn bước tới đóng cửa.

Người mở cửa là bố mẹ tôi, trong tay bố cầm theo miếng ngọc Phật anh tôi đã đeo hơn hai mươi năm.

Cố Tổ Bà từ trong miếng ngọc nhảy ra, nhập thẳng vào người anh tôi, giật sợi dây đỏ trên tay anh ta vứt xuống đất.

“Đồ tà đạo dám phá hỏng đường tu hành của ta, xem ta không đánh mày lăn ra đất!”

Nói rồi, bà nhào tới.

Đã bảo rồi, Cố Tổ Bà tính khí không tốt mà.

Tình hình thay đổi chóng mặt, tổ tiên đạo sĩ nhập vào tôi cười nhếch môi, vẽ vài đạo phù trên không trung, từng đạo đánh thẳng vào gã tà tu.

Trận bị phá, cửa mở, gã tà tu không thể dịch chuyển, lập tức bị anh tôi (hay đúng hơn là Cố Tổ Bà nhập) đè xuống đất cào cấu như mèo đánh chuột.

Tổ tiên đạo sĩ nhân lúc đó rút thai quỷ ra khỏi bụng chị dâu.

Chị dâu thì từ lâu đã đau đến ngất xỉu như heo chết, nằm bất động trên nền nhà.

Một lúc sau, mấy chú công an mặc đồng phục xuất hiện.

Là tôi báo đấy.

Tôi nói có người truyền bá mê tín dị đoan trong biệt thự, gây hại đến sự phát triển của khoa học.

Gã tà tu bị mời về đồn, trước khi đi còn quay đầu trừng mắt nhìn anh tôi — à không, là Cố Tổ Bà.

Bà chỉ “hừ” một tiếng rồi bay vào chuỗi hạt Phật.

Tổ tiên đạo sĩ cũng trả lại thân xác cho tôi.

Trước khi rời đi còn lẩm bẩm:

“Sao trước ngực vừa nặng vừa bí thở thế nhỉ…”

Hừ, Cố Tổ Bà thích là được.

10

Anh tôi tỉnh lại sau ba ngày.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là đòi ly hôn với chị dâu.

Hỏi lý do thì anh bảo: “Chị ta là yêu quái biến thành!”

Bố mẹ tôi chỉ biết lắc đầu thở dài:

“Lúc trước thì sống chết đòi cưới người ta.”

“Giờ lại sống chết đòi ly hôn.”

Các tổ tiên đang ở trong chuỗi hạt thở dài:

“Không gánh vác nổi gì cả~”

“May mà nó không có con nối dõi~”

Tôi… suýt không nhịn nổi cười.

Họ hàng nhà tôi nhiều lắm, thiếu hay thừa một đứa như anh tôi cũng không ảnh hưởng.

Chị dâu tỉnh dậy muộn hơn anh tôi, người đầu tiên chị muốn gặp là tôi.

Khác với dáng vẻ ngạo mạn ngày trước, sau khi trải qua sinh tử, chị đã nhìn thấu nhiều chuyện.

“Em báo công an đi, cho họ bắt chị.”

Mở miệng ra đã dọa người như vậy luôn đó hả?

“Vân Thư là bạn thân của chị, là do chị lừa cô ấy vào núi. Chị hận nhà họ Vân cản trở nhà chị.”

Vân Thư? Tiểu thư nhà họ Vân?

Chị dâu nói xong liền ôm mặt bật khóc:

“Chị không biết… thật sự không biết là họ sẽ hại chết cô ấy…”

“Đến lúc chị nghe tin cô ấy chết, chị đã bị mẹ ép uống thuốc dưỡng thai rồi. Đó nào phải thuốc dưỡng thai, là thứ muốn lấy mạng chị thì đúng hơn!”

“Bọn họ đã không xem trọng chị, thì chị cũng không cần vì họ mà giữ gì cả. Báo công an đi, chị sẽ khai hết những gì chị biết, cho dù phải ngồi tù, chị cũng chấp nhận.”

Sau khi tôi gọi điện báo công an xong, chị dâu lại nói:

“Chị muốn xin lỗi tổ tiên nhà họ Lục. Lúc đó là họ bảo chị phải tỏ ra ngạo mạn trong từ đường, tốt nhất là khiến mọi người phẫn nộ.”

Cố Tổ Bà nghe xong tức đến mức bay vọt ra khỏi chuỗi hạt.