QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
8
Hai tiếng sau, tôi dùng tay áo che chuỗi hạt Phật rồi mới ra khỏi nhà.
Không thể để chị dâu biết biệt thự của tôi nằm sát vách chị ta.
Chị ta mà biết, không chừng lại làm ầm lên với bố mẹ vì chuyện thiên vị.
Dù sao thì lúc mua nhà cho anh tôi, bố mẹ chỉ trả tiền đặt cọc, phần còn lại anh tự trả góp.
Còn tôi thì sao?
Không chỉ thanh toán toàn bộ, mà còn có cả nội thất hoàn chỉnh.
Thiên vị thật đấy.
Nhưng so với những gì tôi mang lại cho họ, thì chút thiên vị này tính là gì chứ?
Tôi vừa đi chưa bao xa, anh tôi đã lái xe đến đón.
Trên cổ tay anh ấy buộc một sợi dây đỏ.
Dây đỏ xung quanh bốc lên khí đen dày đặc, âm u vô cùng.
“Anh, sợi dây đỏ này là ai đưa cho anh vậy?”
Anh tôi cười gượng, giấu bàn tay đeo dây đỏ ra sau lưng.
“Chị dâu em đi chùa cầu cho anh một lá bùa bình an.”
Anh gọi cái thứ dùng tóc người chết nhuộm đỏ tết lại thành dây đỏ là bùa bình an á?
Anh ơi, tỉnh táo lại đi, não yêu đến ngu rồi đấy!
Bảo sao anh tôi – người xưa nay chẳng bao giờ ưa tôi – bỗng nhiên lại dịu dàng, thì ra là bị người ta thao túng.
Có mắt âm dương đúng là tiện thật, nhìn thấu được bản chất, mọi thứ thuộc về âm giới, chỉ cần liếc mắt là tôi biết ngay gốc gác.
“Đi thôi, chị dâu em trông ngóng em lắm rồi.”
Thấy tôi không nói gì, anh lại chuyển đề tài.
Trông ngóng tôi đến? Trông ngóng tôi đến để nạp mạng thì có!
Tôi theo anh vào biệt thự, tổ tiên ơi, mấy ngài nhất định phải trốn kỹ đấy nhé.
Vừa vào cửa, tôi đã thấy chị dâu ngồi trên sofa.
Chị ta mặt mộc, không còn vẻ hống hách như lúc ở nhà cũ, thấy tôi bước vào còn nở một nụ cười.
Chỉ là nụ cười ấy khiến người ta rợn tóc gáy.
Như thể thợ săn cuối cùng cũng đợi được con mồi.
Chị ta ôm cái bụng còn chưa lộ rõ, đứng dậy giễu cợt:
“Em đến rồi à?”
Anh tôi vội vàng bước tới đỡ lấy chị dâu:
“Tĩnh Thư không phải người ngoài, em không cần đứng lên tiếp đón đâu.”
Hừ, giờ tôi lại không phải người ngoài nữa à?
“Không sao, dù gì thì cũng chỉ một lần này.”
Giọng nói của chị dâu chẳng hề nhỏ, rõ ràng tên tà tu kia đang ở ngay trong biệt thự này.
“Tĩnh Thư, em đi đường xa chưa ăn sáng đúng không? Để anh đi rót cho em ly sữa.”
Anh tôi đỡ chị dâu ngồi lại ghế sofa, cười tươi nói với tôi.
Tôi không từ chối, sữa có pha thứ gì cũng chẳng sao, không uống là được.
Anh tôi vừa đi, chị dâu lại trở lại bộ dạng ngạo mạn ban đầu, không buồn giả vờ nữa.
“Đồ ngu.”
Tôi sờ chuỗi hạt Phật đang nóng lên trên cổ tay.
“Thật à?”
“Cứ tưởng nhà họ Lục các người có thể làm gì được nhà tôi, hóa ra cũng chỉ đến thế.”
Không biết nên nói chị dâu ngu hay là ngu thật.
Lần trước gây chuyện ở từ đường, chị ta chưa kịp ghi tên vào gia phả, đã không phải con cháu họ Lục thì tổ tiên cũng không có quyền trị tội.
“Cũng không biết nhà họ Lục các người lúc nào lại móc nối với nhà họ Vân, còn dám để nhà họ Vân ra tay chơi xấu nhà tôi.”
Chị ta cười vô cùng đắc ý:
“Em không biết à? Chủ tịch Vân đang nhập viện, tiểu thư nhà họ Vân cũng mất tích rồi, nhà họ Vân giờ lo chưa xong thân, làm gì có thời gian đi kiếm chuyện với nhà tôi?”
“Nói em ngu đúng là ngu thật, một đám cổ nhân hóa thành tro rồi mà còn phải khúm núm thờ cúng.”
“Em gái à, bây giờ là thế kỷ mới rồi, đừng có cổ hủ phong kiến như vậy nữa.”
Tôi gật đầu phụ họa.
Chị ta thấy tôi gật đầu thì thoáng giận dữ:
“Còn gật đầu! Đồ ngu, bị bán rồi còn không biết!”
Tôi liếc nhìn cái bụng được chị ta ôm chặt:
“Cảm giác mang thai quỷ thế nào, không dễ chịu nhỉ?”
“Nhà chị nói là vô thần, thế tại sao lại bỏ tiền lớn mời tà tu về bắt quỷ, bày trận? Có phải làm chuyện gì khuất tất không?”
Nghe tôi nói xong, gương mặt còn đắc ý lúc trước của chị dâu lập tức trở nên âm trầm.
“Em biết cái gì! Cái gì mà thai quỷ! Đây là con cháu họ Lục!”
Tôi lắc đầu:
“Anh em vô duyên với con cái. Nói theo khoa học, là anh ấy bị vô tinh.”
“Hơn nữa, cái thai trong bụng chị là sau tiết Thanh Minh mới có phải không?”
Nếu là trước Thanh Minh thì ở từ đường tôi đã nhìn ra rồi.
“Thai sinh, mẹ chết. Để em đoán xem, có phải có người nói với chị rằng chỉ cần dụ được em tới, thì người đó có cách cứu chị đúng không?”
“Chị dâu à, ai mới thật sự ngu ngốc, còn chưa biết đâu.”
Chị dâu mắt trợn trừng, cái bụng mà chị ta cố ép xuống cứ như bị bơm phồng lên.
“À quên nói, thai quỷ muốn sinh lúc nào là sinh lúc đó, bảo chị ba tháng sau mới sinh là lừa chị đấy.”
“Còn nữa, thai quỷ không thể tự nhiên kí sinh vào bụng chị, sự thật ấy, chị nên tự tìm hiểu đi.”