Triều đình ban đầu có người phản đối, Nhưng sau một tháng ổn định, tiếng dị nghị dần dần lắng xuống.
Ngược lại, dân gian thì hoan hỉ reo mừng, tung hô tân đế lên tận mây xanh.
Ta thầm nghĩ trong lòng: Dân chẳng để tâm ai làm vua, Ai vì dân, dân ắt trọng.
Đúng như sách viết: “Quân giả, chu dã; dân giả, thủy dã. Thủy năng tải chu, diệc năng phúc chu.”
Người làm vua chỉ khi thi hành nhân chính, lấy dân làm gốc, Mới mong thành bậc minh quân lưu danh thiên cổ.
Tới tháng thứ ba nằm dưỡng thương, Thương thế của ta cuối cùng cũng khỏi hẳn.
Tân hoàng chuyên chú chính sự tiền triều, Nay mới bắt đầu lưu tâm đến hậu cung.
Người hạ chỉ, sắc phong ta làm Hoàng quý phi.
Song, triều thần đồng loạt phản đối.
Trăm quan lấy việc ta xuất thân thanh lâu mà cực lực can gián, Nghe đâu còn có văn thần thề chết can gián, Tuyên bố nếu phong ta làm Hoàng quý phi, hắn sẽ đập đầu chết tại Kim Loan điện.
Cuối cùng, song phương nhường nhau một bước.
Hoàng thượng đồng ý ba tháng sau sẽ chọn tú nữ nhập cung, Trăm quan cũng chấp thuận sắc phong ta làm Quý phi.
Ta nằm trên mỹ nhân tháp, lật giở sách chí quái hoàng thượng tìm cho ta, Tai nghe Ninh Ngọc bất bình thay ta mà lẩm bẩm, Lòng không khỏi suy nghĩ:
Tiền hoàng vô đạo không thấy họ liều chết can gián, Biên cương tướng sĩ đói khát chém giết không được tiếp viện, cũng chẳng thấy ai đứng ra,
Vậy mà hôm nay, chỉ vì lập một cung phi, Họ lại đồng loạt phản đối đến cùng.
Chỉ vì ta xuất thân thanh lâu, Hoàng hậu, ta không thể làm. Hoàng quý phi, cũng chẳng đến lượt ta.
Trước ngày đại điển sắc phong, Mama dẫn theo tỷ tỷ Điểm Tinh — người đã cõng ta lên kiệu hoa — cùng Tiểu Vân Nhiễu vào cung thăm ta.
Lần đi vận lương kia khiến họ thay đổi rất nhiều.
Mama — à không, giờ nên gọi là Di Nghệ — nói bà đã trả lại thân phận cho mọi tỷ muội trong lâu.
Từ nay về sau, Phong Nguyệt lâu chính thức đổi tên thành Phong Nhã lâu, Chuyên thu nhận những cô nhi khốn khó trên khắp thiên hạ.
Phong Nhã lâu mời danh sư đến truyền dạy, Kẻ có đức có tài, lại có chí hướng, có thể vào cung làm nữ quan.
Những ân điển ấy, một phần là hoàng thượng ban cho, Nhưng cũng là bọn họ tự tay giành lấy.
Tiểu Vân Nhiễu chớp mắt tinh nghịch, nói: “Di Nghệ, người quên nói rồi — biển hiệu mới của Phong Nhã lâu là do chính tay hoàng thượng đề chữ đấy!”
Di Nghệ búng nhẹ trán nàng, trêu đùa: “Con nha đầu này, cái đuôi vểnh đến trời rồi.”
Nhìn họ cười nói rôm rả, lòng ta tràn đầy ấm áp.
Ngày hôm sau, Ninh Ngọc gọi ta dậy sớm.
Một hàng cung nữ hầu hạ ta tắm gội, thay y phục, trang điểm chỉnh tề.
Lễ phục Quý phi khoác lên người, Chẳng hiểu vì sao, ta lại cảm thấy… nặng nề.
Hoàng thượng đứng trên bậc ngọc cao cao, chờ ta. Ta ngước mắt nhìn người, chậm rãi từng bước tiến đến.
Ấn quý phi trao vào tay, Hoàng thượng nắm lấy tay ta, Ghé sát tai thì thầm:
“Vân Thiền, từ nay về sau, trẫm sẽ không để nàng chịu khổ nữa.”
Ba tháng sau, đại lễ tuyển tú bắt đầu.
Những vị đại thần từng phản đối ta làm Hoàng quý phi, Giờ lại đưa nữ nhi của mình vào hậu cung.
Ta ngồi ở thượng vị, nhìn những cô gái như nụ hoa e ấp, thần sắc muôn vẻ. Bỗng trong lòng dâng lên một nỗi xót xa không tên…
Hoàng thượng giữ lại thẻ bài của mười một vị tú nữ, quả thực không nhiều.
Thế mà, ta lại vì uất kết trong lòng mà lâm bệnh.
Thân thể vốn đã yếu nhược, nay càng thêm suy bại. Mấy lần, suýt nữa thì không qua khỏi.
Chuyện cũ như mây bay khói thoảng, lần lượt tái hiện trong tâm trí, Khiến lòng ta cạn kiệt như tro tàn, thân như cội mục, gần đất xa trời.
Vì cớ chi lại ra nông nỗi này?
Rõ ràng, ta… mới chỉ vừa tròn đôi mươi.
Ta thầm nhủ trong lòng: Không thể như thế được.
Ta còn chưa sống đủ, còn chưa hưởng hết phúc phần.
Thế là, ta lại một lần nữa chống đỡ mà sống.
Hoàng thượng cho dán hoàng bảng, khắp nơi chiêu mời kỳ nhân dị sĩ vào cung chữa bệnh cho ta.
Từng thang từng thang thuốc uống vào, Thân thể ta rốt cuộc có chuyển biến.
Hoàng thượng lại lần nữa nhắc đến việc phong ta làm Hoàng quý phi.
Lần này, triều thần không còn kịch liệt phản đối như lần trước. Chỉ đưa ra điều kiện — chỉ cần lập hậu, còn phong quý phi thì tuỳ ý.
Ta bật cười mà rơi lệ.
A… Thì ra chỉ cần đủ lợi ích, Ngay cả “xuất thân” mà họ vẫn lấy làm răn giới, cũng chẳng đáng kể là bao.
Ngày phong quý phi chưa định, Nhưng người được chọn làm Hoàng hậu đã rõ ràng — ái nữ của Thừa tướng.
Một danh môn khuê tú xuất thân cao quý, tiếng lành lan xa, Xứng đáng ngồi ở ngôi mẫu nghi thiên hạ.
Ta thầm suy nghĩ, không biết trong sắc dụ phong hậu sẽ có lời ca tụng như thế nào.
Cũng lơ mơ đoán rằng, liệu nàng ấy có thật sự cam tâm hay không?
Dù nàng có nguyện ý hay không, cũng chẳng còn quan trọng.
Hoàng thượng muốn cưới, phụ thân nàng muốn gả, thì nàng… phải gả.
Còn ta — bất chợt — lại không còn thiết tha với ngôi Hoàng quý phi nữa.
Mấy quyển chí quái trong giá sách ta đã xem xong hết, Liền quyết tâm, phải cùng hoàng thượng nói rõ một lần.
Ngày xưa, người từng hứa, nếu có một ngày, ta muốn rời đi, Người sẽ cho ta một phong hưu thư.
Đêm đã khuya, trăng đã lên cao, Hoàng thượng theo nguyệt quang mà đến.
Ta ngồi đó nhìn người từ xa tới gần, Tới mức có thể thấy rõ vẻ mệt mỏi nơi gương mặt.
“Vân Thiền, sao lại ngồi đây đợi trẫm? Đêm lạnh, coi chừng nhiễm hàn.”
Nói rồi, người cởi áo choàng khoác lên vai ta.
Ta nắm tay người, cùng bước vào nội thất ấm áp.
Cung nữ dâng lên một bàn yến nhẹ.
Dùng xong, ta đích thân pha một chén trà, hai tay dâng lên.
Người nhận lấy, nhìn ta mỉm cười: “Giữa đêm uống trà, Vân Thiền chẳng định nghỉ ngơi sao?”
Ta khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Hoàng thượng, thiếp muốn một phong hưu thư.”
Nội điện rơi vào tĩnh lặng như tờ.
Thật lâu sau, hoàng thượng mới lên tiếng: “Vân Thiền, đừng nói đùa.”
Ta đứng dậy, lấy từ giá sách xuống một quyển tập, đưa cho người.
“Câu chuyện năm xưa, nay thiếp đã đọc đến kết cục rồi.”
“Người ấy cứu thái tử, được thiên hạ tung hô.
Nhưng dưới ánh sáng vạn trượng ấy, hắn dần mê muội bản thân, Bị tham dục trói buộc, không chịu quay về chốn nên về.”
“Sau này thái tử đăng cơ, nhớ lại mối hận một tiễn năm xưa, Ban cho hắn một chén rượu độc, kết thúc nhân sinh.”
“Hoàng thượng, thiếp không nên ở lại hoàng cung.”
“Nếu cứ mãi ở lại, ngài sẽ phải nhượng bộ hết lần này tới lần khác.
Lần đầu là tuyển tú, lần sau là lập hậu.
Vậy lần ba, lần bốn sẽ là gì nữa?”
“Nếu mỗi lần ngài đều vì thiếp mà nhường nhịn, Thiếp chẳng phải sẽ trở thành yêu phi trong mắt đời sao?
Mà yêu phi… xưa nay chưa từng có kết cục tốt đẹp.”
Lời ta nói, quả thực đã vượt quy củ.
Thiếp chỉ là dựa vào công lao chưa phai, Dựa vào lòng áy náy sâu nặng trong tim người mà nói ra những điều ấy.
Nghĩ vậy, ta cũng chẳng khác nào lũ đại thần bức bách người.
Hoàng thượng nắm chén trà, bàn tay trắng bệch, nhưng không đáp lời.
Người thông tuệ đến thế, thuở xưa ẩn nhẫn giấu tài, giả làm kẻ trung ngu. Sao có thể không hiểu ý ta?