Rồi ngay lúc Chu Trì Kinh để ý đến cậu thì lại chuyển mối quan tâm sang cô gái khác.
Sự hụt hẫng vì không được như kỳ vọng sẽ tạo ra cảm giác thất bại trong tâm lý.
Điều đó có thể khiến Chu Trì Kinh muốn chứng minh sức hấp dẫn của bản thân.
Nhất là đối với người xuất sắc như chị — có thể càng không cam tâm mà cố gắng thu hút lại sự chú ý.
Lúc ấy, chị sẽ chủ động tiếp cận, tìm cách bắt chuyện.
Sẽ vô thức muốn thể hiện những mặt tốt đẹp của mình trước mặt cậu ta.
Và như vậy, cậu ta lại dễ dàng nắm thóp được người kia.
Nếu đối tượng không phải Chu Trì Kinh, chiêu này của Dung Hạo có thể đạt tỷ lệ thành công hơn 85%.
Dù sao thì Dung Hạo cũng là kiểu người có “quầng sáng” thu hút, dễ khiến con gái xiêu lòng.
Tiếc là, lần này đối thủ lại là Chu Trì Kinh.
Lúc này tôi mới cảm thấy vô cùng may mắn vì Chu Trì Kinh vốn lãnh đạm về mặt cảm xúc.
Những thủ đoạn tình trường điêu luyện của Dung Hạo rất rõ ràng — cậu ta chính là loại “cao thủ yêu đương” thiếu đạo đức nhất.
Dù có gương mặt đẹp đến đâu cũng không che giấu nổi sự thối nát trong tâm hồn.
Quả nhiên, Dung Hạo có thể trò chuyện vui vẻ với hầu hết nữ sinh trong lớp.
Nhưng chưa một lần chủ động đến nói chuyện với Chu Trì Kinh.
Có lẽ vì phát hiện ra chị hoàn toàn không phản ứng với những chiêu trò đó.
Cho đến một hôm, khi tiếng chuông hết tiết vừa vang lên, Dung Hạo cầm một tờ đề thi đến đứng cạnh bàn Chu Trì Kinh.
Có vẻ như… cuối cùng cậu ta cũng định chủ động ra chiêu.
Cuối cùng thì Dung Hạo cũng không nhịn được nữa.
Tôi đeo cặp lên vai, bước tới, mạnh tay hất cậu ta ra.
Cậu ta không kịp đề phòng, loạng choạng một cái, sau đó hơi tức giận quay đầu lại, trông như sắp nổi đóa.
Tôi bật cười, hoàn toàn phớt lờ cậu ta, nhìn thẳng vào Chu Trì Kinh đang ngồi đó, hỏi:
“Chị, giờ chị có đi không?”
Đừng nói là Dung Hạo, ngay cả Chu Trì Kinh có lẽ cũng không ngờ tôi sẽ gọi chị là “chị”.
Từ khi lên cấp hai, tôi chưa từng gọi chị như vậy.
Kể từ trận chiến tranh lạnh lần trước, chúng tôi chưa từng rủ nhau về chung.
Chỉ là mỗi lần tôi dọn đồ ra về, Chu Trì Kinh sẽ thong thả đi sau tôi, nhưng không bao giờ đi song song.
Chị ngẩn người nhìn tôi, cực kỳ hiếm khi mất tập trung như thế.
Tôi không hiểu sao lại có chút buồn cười.
Có lẽ vì dáng vẻ của chị lúc ấy thực sự giống một con mèo — một con mèo xinh đẹp ngốc nghếch.
Ngơ ngác đến mức khiến người ta sững sờ.
Tôi bĩu môi, cố làm ra vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Đi không thì bảo.”
Chị nhanh chóng thu dọn sách vở rồi đứng dậy.
Trên đường về, chúng tôi không nói gì.
Sắp đến nhà, tôi chợt nói, giọng trầm trầm:
“Chị tránh xa Dung Hạo ra. Những gì cậu ta đưa, đừng nhận. Biết không?”
Tôi hiếm khi có cơ hội được dạy dỗ chị như một đứa em.
Nhưng chúng tôi vốn bằng tuổi nhau, chỉ là người có sở trường riêng.
Chị từ nhỏ đã không thích giao tiếp, làm sao mà biết con người có thể đáng ghê tởm đến mức nào.
Chu Trì Kinh im lặng rất lâu rồi hỏi tôi:
“Em thích cậu ta à?”
Một cơn buồn nôn trào lên cổ họng tôi.
Tôi nghiêng đầu, gần như muốn bật cười lạnh:
“Thứ rác rưởi như thế, ngoài đẹp mã thì chẳng có gì. Đến làm chân sai vặt cho em cũng không xứng.”
Nói xong lại có chút tò mò, tôi hỏi ngược lại:
“Sao chị lại hỏi vậy?”
“Vì… em hình như thường xuyên nhìn cậu ta.”
Rất lâu sau, Chu Trì Kinh mới chậm rãi nói.
Tôi không đáp.
Tôi ngồi ở hàng ghế cuối, từ ngày Dung Hạo chuyển vào lớp, tôi đã nhận ra ý đồ của cậu ta.
Tôi theo dõi cậu ta suốt cũng chỉ vì lo cậu ta sẽ động đến Chu Trì Kinh.
Tôi ngồi ở sau, nhìn về phía trước là chuyện rất bình thường.
Nhưng Chu Trì Kinh ngồi đầu bàn.
Hơn nữa chị vốn là người không bao giờ để tâm đến mấy chuyện ồn ào trong lớp, thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Thế thì chị làm sao phát hiện ra tôi hay quan sát Dung Hạo được?
Tôi đi phía sau chị.
Bất chợt kéo nhẹ tay áo chị — đúng là động tác y như hồi nhỏ.
Tôi há miệng định nói gì đó, Chu Trì Kinh quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi, vẫn trong trẻo như thủy ngân.
Hình như chị chưa từng thay đổi.
Tôi há miệng, những lời muốn nói xoay vòng nơi cổ họng.
Cuối cùng vẫn nuốt ngược trở lại.
7.
Tôi và Chu Trì Kinh đã làm hòa.
Tuy trong lớp chúng tôi vẫn ít khi nói chuyện, nhưng lúc ăn cơm, giờ ra chơi hay tan học thì luôn như hình với bóng.
Thỉnh thoảng còn có mấy bài kiểm tra trên bàn tôi đã được chấm kỹ lưỡng.
Tôi không biết chị xem bài của tôi từ lúc nào.
Trên mỗi đề thi, bên cạnh từng câu hỏi, chị đều viết tỉ mỉ cách giải từng bước một.
Có lần trong kỳ thi tháng, Chu Trì Kinh hiếm hoi bị điểm danh công khai — vì trên bài thi, mỗi câu tự luận của chị chỉ có duy nhất một đáp án, không có cách trình bày.
Giáo viên chấm bài vì muốn sửa “tật xấu” đó, đã không cho điểm câu nào.
Chu Trì Kinh còn phản bác:
“Câu đơn giản thế, tại sao lại phải tốn thời gian vào chuyện vô nghĩa như trình bày bước giải?”
Vậy mà trên mỗi bài của tôi, chị đều viết đầy đủ mọi bước bằng bút đỏ.
Chị sợ tôi đoán mò đúng đáp án.
Cũng sợ nếu bỏ mất một bước nào đó, tôi sẽ không theo kịp mạch tư duy của chị.
…
Đã viết rồi thì xem thôi.
Tôi đành cam chịu mà bắt đầu học nghiêm túc.
Những bước giải mà ngay cả giáo viên cũng chẳng được thấy, tôi lại được nhìn thấy hết — thể diện của tôi rõ ràng còn lớn hơn thầy cô.
Tôi tự an ủi mình trong lòng như vậy.
Có lẽ vì cố gắng học hành, hoặc do tôi đã dừng uống thuốc gần ba năm, lượng hormone tích tụ trong cơ thể dần tiêu tan, tôi bắt đầu gầy đi — tất nhiên vẫn không thể so với Chu Trì Kinh.
Nhưng tôi cảm thấy mình đã bình lặng hơn một chút.