- Trang chủ
- NGƯỢC GIÓ NHƯ THẤU Ý
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: NGƯỢC GIÓ NHƯ THẤU Ý
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
10
Ta nép trong lòng Phó Vân Diêu, trong lòng muôn phần cảm khái.
Cảm khái thay cho Thanh Hà, cũng thương hại thay cho Tiêu Tông.
Thấy mặt hồ loang máu, Hoàng hậu lảo đảo mấy bước, nghẹn ngào thốt:
“Cứu người!”
Tiêu Tông cuối cùng vẫn được cứu sống.
Nhưng khi vớt xác Thanh Hà lên, nàng đã bị nước ngâm đến trắng bệch, lạnh cứng.
Thái y khám nghiệm xong, khấu đầu bẩm báo với Hoàng hậu: “Một xác, hai mạng.”
Hoàng hậu che miệng kinh hoàng, phất tay ra lệnh:
“Lôi xác ném vào bãi tha ma.”
Về phủ, ta hoảng hốt đến mức toàn thân mềm nhũn, không đứng dậy nổi.
Phó Vân Diêu suốt đêm canh bên cạnh, kể cho ta nghe những chuyện vui trong kinh thành, đọc từng đoạn sách hay về phong nguyệt giai kỳ.
Ta nằm liệt trên giường mười ngày, chàng liền kể suốt mười ngày.
Đợi khi ta hồi phục hoàn toàn, muốn ra phủ dạo phố cho khuây khoả.
Phố lớn người đông như nước, bỗng nghe phía trước có người xôn xao.
Một kẻ ăn mày mặt mũi dữ tợn bị người vây đánh.
“Ngươi nói ngươi là Thái tử?”
“Thái tử mà ăn mặc thế này? Thái tử mà đi tranh đồ ăn với chó hoang?”
“Hừ, thứ ăn mày mặt dày, còn dám giả mạo Thái tử, cẩn thận bọn ta báo quan đấy!”
Ta bước chân loạng choạng, theo bản năng ngoái đầu nhìn—
Ánh mắt hắn cũng vừa lúc dừng lại nơi ta.
Lưng ta lạnh toát, nếu không nhờ Hồng Dược kịp đỡ, e rằng đã ngã ngồi xuống đất.
Là… Tiêu Tông?
Sao hắn lại thê thảm đến mức ấy?
Xem ra lời đồn không sai—sau khi được cứu sống, dung mạo hắn bị huỷ, ngay cả năng lực làm đàn ông cũng chẳng còn.
Nghe nói Thanh Hà kéo hắn nhảy xuống hồ, còn tiện tay cắt đứt căn nguyên làm người của hắn dưới nước.
Dẫu thái y cứu được mạng, cũng đã thành phế nhân.
Sau lại nghe nói hắn mưu phản, bị Hoàng thượng phế truất, đày làm dân thường, lưu lạc đầu đường xó chợ.
“Trần Hoài Tố! Con tiện nhân này! Là ngươi hại cô ra nông nỗi này!”
Hắn đẩy đám ăn mày, lao đến muốn đánh ta.
Ta cố nén buồn nôn, ra hiệu cho vài tên ăn mày, vung tay ném túi bạc xuống:
“Đây là tiền thưởng cho các ngươi. Thấy kẻ ăn mày kia chứ? Từ nay về sau, ta muốn hắn ngày ngày tranh ăn với chó hoang.”
Ta mãi mãi không quên được đời trước—hắn lăng trì tộc nhân của ta, khiến cả nhà ta phải chịu cảnh lóc xương róc thịt.
Kiếp này, ta muốn hắn cũng nếm thử.
Đám ăn mày cười hả hê, nhận bạc cúi đầu nói:
“Yên tâm đi, quý nhân. Chúng ta ăn ngon uống ngọt, tuyệt không để hắn hưởng ké.”
Ta gật đầu vừa lòng.
“Lôi hắn đi, ném càng xa càng tốt!”
Tiêu Tông còn chưa kịp chạm đến vạt áo ta, đã bị bọn ăn mày vây lấy, kéo đi mất dạng.
Hắn quay đầu lại, đôi mắt căm hận như rắn độc:
“Trần Hoài Tố! Ngươi chết không có đất chôn!”
“Cô mà sống lại một đời nữa, nhất định bắt cả nhà ngươi chôn cùng!”
Giọng hắn càng lúc càng xa, xa đến mức ta chẳng còn nghe thấy nữa.
Ta thu lại tâm tình, thong thả bước đi, ung dung ngắm cảnh phồn hoa chốn nhân gian.
Ba năm sau, Tam hoàng tử đăng cơ xưng đế, Phó Vân Diêu được phong làm Thừa tướng.
Ta trở thành thừa tướng phu nhân, được người người ngưỡng vọng.
Người nhà ta không còn cảnh đầu rơi máu chảy như kiếp trước, cả tộc đều sống an khang, thuận hoà.
Vài năm sau, Phó Vân Diêu cáo lão hồi hương, mang ta và con gái rong ruổi sơn thủy.
Ta hỏi chàng:
“Sao không ở lại triều đình thêm mấy năm nữa?”
Chàng ghé tai ta cười khẽ:
“Mệt rồi. Muốn cùng nàng sinh thêm một đứa nữa, mà sức chẳng còn.”
Ta thẹn đỏ mặt, cụp mi xuống, tay giơ lên đánh nhẹ một cái.
Chàng lại làm bộ muốn hôn, ta nhẹ đẩy ra, nhìn bé Trường Lạc trong lòng.
“Đợi tối đi… con còn đang ở đây.”
Chàng khẽ hôn lên trán ta, cười dịu dàng:
“Nàng muốn sinh thêm một công chúa, hay một hoàng tử?”
Ta đẩy chàng một cái, hừ khẽ:
“Già mà không đứng đắn.”
Ta vén rèm xe, trước mắt là rừng trúc xanh rì, gió xuân hiền hoà, trời quang mây tạnh.
Kiếp này… rốt cuộc ta đã sống khác hẳn kiếp trước rồi.