QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Đêm động phòng, lòng ta vẫn mang chút áy náy, chưa kịp mở miệng, chàng đã bưng chén giao bôi rượu đến, khẽ cọ đầu mũi ta, cười nói:
“Phu nhân, chuyện gì khiến nàng không vui?”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng—vai rộng eo thon, mày kiếm mắt sao, phong thần tuấn nhã.
Một lúc lặng người, lời oán trách nghẹn nơi cổ họng, lại chẳng biết nói sao cho phải.
Có lẽ chàng đã nhìn thấu tâm tình ta, nhẹ nhàng kéo ta vào lòng.
“Có thể cùng nàng kết tóc se tơ, thì bất kỳ lúc nào cũng là giờ lành.”
Chàng cúi đầu nâng cằm ta lên, ngón tay dịu dàng mà vững chãi.
Gió xuân rạng rỡ, một đêm hoa chúc—mỹ cảnh, mỹ nhân, mỹ ý.
7
Sáng sớm tỉnh giấc, bên gối đã trống không.
Ta chống tay xoa nhẹ thắt lưng đau nhức, gọi Hồng Dược vào hỏi:
“Thái phó đâu rồi?”
Hồng Dược vừa giúp ta chải tóc, vừa líu ríu kể:
“Nghe nói phu nhân thích bánh táo đỏ ở đầu phố phía đông, Thái phó dậy sớm, đích thân cưỡi ngựa đi mua.”
Ta không đổi sắc, môi khẽ cong lên, trong lòng lại mải suy nghĩ về những lần chạm mặt với chàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng nhớ nổi ta và chàng từng có giao tình gì.
Chẳng bao lâu, Phó Vân Diêu hấp tấp trở về, trán rịn mồ hôi, sải bước đẩy cửa vào.
Lúc đó ta đang ở thư phòng của chàng lật xem thư tịch. Vừa mở được một quyển sách nhỏ màu hồng, bìa vẽ hoa văn diễm lệ, đoán chừng là loại tài tử giai nhân ta yêu thích, định bụng xem thử.
Chàng bỗng bước đến, giơ tay che lấy cuốn sách.
Ta nghi hoặc quay đầu nhìn, thấy Thái phó xưa nay vẫn lạnh nhạt tựa ngọc, giờ đây lại đỏ cả một bên mặt.
Tim ta khẽ đập loạn, cúi đầu liếc cuốn sách trong tay—màu hồng, bìa mềm, trang trí cầu kỳ…
Lẽ nào… là xuân cung đồ?
Nghĩ tới cảnh đêm qua chàng hùng hổ như mãnh hổ, tám chín phần là không sai.
Ta giả vờ như không để tâm, vỗ vỗ tay, né sang một bên, nhoẻn miệng cười:
“Là bánh táo mua cho ta sao?”
Chàng thoáng ngẩn người, rồi như sực nhớ, liền đưa bánh cho ta, tay còn lại lén lút thu hồi cuốn sách nhỏ, từng ngón từng ngón giấu ra sau lưng.
Ta cắn thử một miếng, quả nhiên là bánh sáng mới làm, còn nóng hổi.
Tay bưng bánh, ta vừa đi dạo trong thư phòng, vừa nhìn ngắm xung quanh. Bất chợt, ta bị một bức họa treo trên tường thu hút.
Trong tranh là một thiếu nữ ngồi bên khe suối hóng mát, dung mạo rất giống ta.
Dưới dòng suối có một thiếu niên vận bạch y như tuyết, đầu đội đấu lạp, đang cúi người bắt cá.
Ta lập tức nhớ lại.
Năm ấy giữa mùa hè rực nắng, phụ thân đưa ta về quê ở Thanh Châu tránh nóng.
Ta thích ngồi bên khe suối hóng gió, mỗi ngày đều có một thiếu niên đội đấu lạp đến, cùng ta ngâm thơ đối vần.
“Là chàng?” Ta bất giác mở lời, nghèn nghẹn.
Chàng lấy cuốn sách nhỏ che nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen láy sáng ngời:
“Không giống sao?”
Giống. Quá giống.
Ta khẽ bật cười, bước đến gần chàng, tùy ý cầm lấy cuốn sách nhỏ trong tay.
“Thì ra là chàng. Hôm đó vì sao lại che mặt?”
Chàng mỉm cười dịu dàng:
“Lúc ấy mặt đầy nốt đỏ, không che không được.”
Ta cầm cuốn sách, khẽ đung đưa trong tay, trầm ngâm cắn môi:
“Thì ra là thế.”
Chàng trừng mắt nhìn theo từng nhịp đung đưa của quyển sách, tầm mắt di chuyển không rời.
Bỗng trong lòng ta dâng lên chút nghịch ngợm, đặt bánh xuống khay, xoay người, đột ngột mở sách ra.
Từng trang, từng trang—
Là hình vẽ của ta.
Lúc cười, lúc ngủ, lúc cưỡi ngựa, lúc ngâm thơ… từng dáng vẻ đều được ghi lại.
Mới lật được vài trang, mặt ta đã đỏ rực, tai cũng nóng bừng.
Đúng lúc ấy, một bàn tay từ trên vươn xuống, “soạt” một tiếng cướp lấy cuốn sách.
Ta quay người lại, bốn mắt nhìn nhau.
Hai người cùng đỏ mặt, cổ họng khô khốc.
“Chàng…” Hai giọng nói trùng nhau vang lên.
Nhưng là ta ngại ngùng trước, vừa định kéo váy rời đi, thì lại bị một đôi tay vững chãi ôm lấy vòng eo.
Hơi thở nóng rực bên tai vang lên:
“Đừng đi…”
Ta vừa quay đầu, đã bị một nụ hôn cuồng nhiệt cướp lời chưa nói kịp thốt.
“Phó Vân Diêu, chàng có phải đã thích ta từ lâu lắm rồi không?”
Chàng khẽ gật đầu, giọng dịu dàng:
“Ừ, rất lâu rồi.”
Chúng ta quấn quýt suốt ba ngày ba đêm, đến tận lúc phải hồi môn, mới để chàng ôm ta dậy, giúp ta chải đầu vấn tóc.
8
Sau khi thành thân, Phó Vân Diêu đối với ta vô cùng ân cần, chưa đầy một tháng, ta đã chẩn ra mạch thai.
Dự yến tại cung, chàng luôn ngồi kề bên, không cho ta uống rượu, trông chừng cẩn thận từng ly từng tý.
Ta không được tự do vui vẻ, đành tùy ý để chàng sắp xếp.
Giữa tiệc, Hoàng thượng triệu chàng ra ngoài nghị sự. Vừa rời bàn, ta mới nhìn thấy Tiêu Tông.
Mới một tháng không gặp, dưới mắt hắn đã hằn quầng thâm, sắc diện tiều tụy đến lạ.
Đặc biệt là bên tai đã khuyết mất một mảnh, cả người trông thật chẳng ra thể thống gì.
Về chuyện của hắn, ta cũng có nghe đôi ba điều. Chủ yếu là do dung mạo hủy hoại, Hoàng thượng đang có ý lập Tam hoàng tử làm Thái tử kế vị.