QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

6

Trước khi khởi hành, Thái tử đến tiễn. Sở Trường Ý vẫn là dáng vẻ phong lưu nơi khóe mắt đuôi mày, vừa cười vừa đàm luận cùng Thái tử.

Ta trang điểm chỉnh tề bước ra, thấy người bao năm không gặp, lại nhớ tới những ngày tháng ta từng một lòng hướng về, bỗng cảm giác như đã cách một đời.

Người ấy vẫn như trước, thích mặc y sam nhã sắc, thoáng mang hương thư quyển, phong thái ôn nhuận như ngọc công tử.

Dưới bóng cây, quả là một cảnh sắc thanh khiết thoát tục.

Chỉ là… vì sao trong lòng ta lại chẳng gợn sóng?

Ta khẽ lắng lòng cảm nhận, tâm như gương trong, chỉ còn niềm vui khi gặp lại cố nhân lâu ngày, chẳng còn chút rụt rè hay bất an thuở trước.

Có lẽ nay đã là người có gia thất, không còn tâm tư thiếu nữ nữa không.

Ta vẫn như thường mà hành lễ, mỉm cười nói:

“Thái tử điện hạ vẫn phong độ tiêu sái như xưa.”

“Minh Uyển nay đã khác, khoan hòa, rộng rãi hơn nhiều.”

Thái tử khẽ gật đầu với ta, nụ cười vẫn như trước.

Đã là tiễn biệt, chàng cũng không nói nhiều, tiễn chúng ta lên xe ngựa rồi rời đi.

Sở Trường Ý thì lại chẳng vui vẻ mấy, đuôi mắt nhướng lên, liếc ta xiên xiên:

“Vui lắm sao?”

Ta buồn cười, đưa tay vò loạn mái tóc vốn được hắn chăm chút chỉnh tề: “Vừa phát hiện, hình như ta chẳng còn rung động với chàng ấy nữa.”

Bị ta xoa rối tóc, hắn lại không giận, sắc mặt thậm chí còn tươi hẳn: “Đã từng nếm thử điểm tâm Giang Nam chưa? Giúp bản vương chải tóc cho chỉnh, bản vương sẽ ngày ngày dẫn ngươi đi ăn.”

Ta không hiểu sao lại thấy hắn có chút giống con chó nhỏ đòi thưởng.

Cái đuôi hồ ly thì lại vểnh tận mây xanh.

Quả nhiên vẫn là chó con, mà còn là chó con nghịch ngợm.

Dọc đường du sơn ngoạn thủy, phong cảnh như tranh.

Mây mù trong lòng tan sạch, ta gần như tưởng đây chỉ là một chuyến du ngoạn thuần túy.

Cho đến khi vào một vùng địa giới nọ, Sở Trường Ý bắt đầu mỗi lần đi qua núi đều thổi một khúc sáo.

Ta cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay hắn.

Hắn bỗng cúi đầu nhìn ta, dưới ánh trăng, đôi mắt vốn câu hồn nhiếp phách lại ánh lên mấy phần trong trẻo:

“Ngươi còn nhớ lần đầu ta đưa ngươi gặp mẫu phi, ngươi cũng nắm tay ta như thế.”

Ta chợt nhớ tới quá khứ xa xôi.

Năm ấy ta đánh trận đầu đời, khi đó Sở Trường Ý còn yếu ớt, tam hoàng tử ỷ mẹ được sủng mà chẳng ít lần bắt nạt hắn. Ta dù ghét cái miệng hắn đến ngứa răng, nhưng lại chướng mắt loại ác ý trắng trợn này.

Lần đầu gặp Thục phi, ta căng thẳng không thôi, lén từ phía sau nắm tay hắn.

“Đó chẳng phải là vì ngươi mà đánh nhau sao.” Ta lẩm bẩm.

Hắn lại cạn lời:

“Phải, ngươi thành công biến một vụ cãi vã thành đánh nhau, rồi trốn trong điện mẫu phi mấy ngày, như con mèo nhỏ thua trận.”

Ta guilty, sờ sờ mũi:

“Đánh không lại mà.”

Kỳ lạ là, tam hoàng tử thân phận tôn quý, ta lại làm hắn bị thương, vậy mà chuyện ấy cứ thế cho qua.

Khi còn nhỏ ta chẳng nghĩ nhiều, giờ lại lấy làm tò mò, liền hỏi Sở Trường Ý.

Hắn cười:

“Ta kể ngươi nghe một câu chuyện.”

Một nữ tử xuất thân Giang Nam chốn phong trần, ca múa đều tuyệt, dung nhan khuynh thành. Thánh thượng du ngoạn tới đây, đắm mình trong bóng dáng uyển chuyển nhẹ như gió hạ.

Sau đó, vì mang thai nên được xóa bỏ thân phận, đưa vào cung. Nhưng ân sủng chẳng bao giờ vĩnh cửu, trong hậu cung bước bước gian nan, ngay cả con trẻ cũng chịu đủ khinh miệt.

Về sau, khi thích khách vung kiếm, nữ tử ấy không chút do dự mà chắn thay. Hậu quả là căn bệnh cũ tích tụ bấy lâu bộc phát, khiến Thánh thượng đại nộ.

Nữ tử ấy được phục sủng, thậm chí phong làm Thục phi, con trai nàng cũng được Hoàng thượng ưu ái. Dù là ăn chơi vô độ hay đánh nhau, Hoàng thượng cũng chỉ bỏ qua.

Sở Trường Ý vẫn cười:

“Ta biết, phụ hoàng chỉ là áy náy với mẫu phi và ta. Ta hận Người, hận những nữ nhân ấy.Bọn họ khinh xuất thân phong trần, còn Người thì vứt bỏ tình cảm của mẫu phi ta như rác rưởi.”

Ta rõ ràng thấy vành mắt hắn đỏ lên.

“Đã giả bộ thâm tình như thế, vậy lúc mẫu phi ta bệnh nặng Người ở đâu? Khi bà bị phi tử khác chèn ép Người ở đâu? Để lại một thân bệnh, cả đời chẳng thể múa, Người định bù đắp thế nào?”

Ta khẽ lắc đầu: “Không chỉ Thục phi nương nương. Còn ngươi nữa, thuở nhỏ thường xuyên đói bụng, gầy hơn hẳn các hoàng tử khác. Ta hỏi ma ma, bà chỉ nói ngươi thân thể yếu.”

Sở Trường Ý ngây người nhìn ta, giọng ngẩn ngơ:

“Vì sao ngươi lại giúp ta đánh nhau? Ngươi chẳng phải rất ghét ta sao? Khi đó thái độ của phụ hoàng với ta còn chưa rõ, ngươi lại chẳng có chút lợi gì khi đến gần ta.”

“Bổn cô nương Tần Minh Uyển không cần vì lợi mà nịnh bợ ai cả! Ta thấy chướng mắt thì ra tay, chẳng liên quan gì đến việc ta có ghét ngươi hay không.”