Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
19
Ta ở lại Tiêu phủ, trong lòng vẫn luôn lưỡng lự — có nên nói cho Tiêu Tấn biết chuyện tiểu bảo hay không.
Đang lúc băn khoăn, một tiểu nha hoàn đến bẩm báo: lão phu nhân đến rồi.
Vừa nghe xong, ta lập tức căng thẳng.
Trong vở hí hôm trước, lão phu nhân chính là vai chuyên đi phá hoại uyên ương. Nghĩ tới thôi cũng thấy toát mồ hôi.
Cũng đúng thôi… đứa con trai cưng được bà nuôi dạy bao năm, đột nhiên bị một con “heo rừng” như ta đâm ngang vào chuồng — là ai mà chẳng tức?
Vậy nên ta cố tỏ ra khí độ, dâng trà cực kỳ cung kính:
“Lão phu nhân, mời dùng trà.”
“Hừ, cũng biết điều đấy.” — bà hừ nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Ta đứng hầu một bên, ngoan ngoãn lắng nghe.
“Đã quay về thì mau chóng sinh cho ta một đứa con trai đi!”
Khóe môi ta khẽ giật, trong lòng thầm bĩu môi: Lại là tư tưởng cổ hủ.
Có lẽ lão phu nhân nhận ra biểu cảm rất nhỏ ấy.
“Ta cũng không phải hạng người trọng nam khinh nữ.”
“Nhưng Định Quốc hầu phủ là từ công trạng trên chiến trường mà lập nên. Bao nhiêu sản nghiệp, bao nhiêu vinh quang này, về sau đều phải có người kế thừa.”
“Nam tử thì da dày thịt chắc, sau này ra trận ngươi cũng bớt đau lòng.”
“Con gái thì sinh bao nhiêu cũng không sao, nhưng nhất định phải có một đứa con trai.”
“Có đệ đệ ra trận, các con gái mới có chỗ dựa, mới có thể an tâm hưởng phúc.”
Lời nói thì nghe thật đường hoàng, dường như đang vì tương lai của con gái mà lo nghĩ.
Nhưng suy cho cùng… vẫn chỉ là một cách nói mỹ miều cho tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Nói là để các nàng an tâm hưởng phúc, nhưng thật ra là danh chính ngôn thuận cướp đoạt tài nguyên của họ, bẻ gãy đôi cánh họ sinh ra đã có.
Ép họ phải phụ thuộc vào nam nhân, bị nhốt trong nội viện, quanh quẩn giữa bức tường cao và quy củ nhà khuê môn, mãi mãi không được ngồi lên bàn — chỉ là một món trên thực đơn.
Rồi cuối cùng, lại trách phụ nữ không biết bay.
Chỉ khi phụ nữ được đặt trong một môi trường giáo dục ngang bằng với nam giới, nhận được cơ hội công bằng như họ —
Chỉ khi được bước lên bục cao, có tiếng nói, có lựa chọn, có thể tự chủ cuộc đời mình — thì họ mới thực sự có dũng khí.
Mới có thể như nam nhân, lập công lập nghiệp.
Rồi chẳng cần dựa vào ai cả — mà chính mình, là chỗ dựa cho chính mình.
Sau khi Tiêu Tấn hồi phủ, ta lập tức ôm chặt cánh tay hắn.
“Tiêu Tấn, nếu ta không muốn sinh con… chàng sẽ thế nào?”
Tiêu Tấn vòng tay ôm lấy ta, giọng bình thản:
“Mẫu thân tìm nàng rồi à?”
Ta khẽ gật đầu. “Bà nói… nhất định phải sinh con trai.”
Hắn bật cười, ánh mắt đầy cưng chiều:
“Chúng ta đâu có ngai vàng nào cần kế thừa, cần gì phải bắt buộc có con trai?”
“Ta đã sớm mua một căn nhà bên ngoài, sau khi thành thân, chúng ta sẽ dọn ra đó ở.”
“Có sinh hay không, hoàn toàn tùy nàng.”
Nghe vậy, cả trái tim ta như được trút bỏ tảng đá lớn, nhẹ bẫng.
“Ta còn một chuyện… muốn nói với chàng.”
Nói đoạn, ta lắp bắp, ngập ngừng kể ra chuyện của tiểu bảo.
Tiêu Tấn chỉ khẽ cười, mang theo bất đắc dĩ lẫn dịu dàng.
“Nhớ tiểu bảo rồi à?”
“Ừm…”
Khoan đã — có gì đó không đúng!
Sao hắn chẳng ngạc nhiên chút nào vậy?!
Ta nghi ngờ nhìn hắn, ánh mắt đầy cảnh giác.
Tiêu Tấn chỉ tay về phía cổng viện.
Ta theo hướng tay hắn nhìn sang — lập tức ngẩn người.
Thím Trương đang bế tiểu bảo, phía sau là Đại A đầu, Hướng tỷ tỷ, và một nam tử xa lạ mặc giáp trụ, trông oai vệ như xuất thân quân doanh. Còn có cả… một con tiểu hồ ly đang ngoan ngoãn ngồi trên xe nhỏ phía sau!
Ta kinh ngạc đến há hốc miệng, không thể tin nổi.
“Chuyện… chuyện này là sao…?!”
Mọi người bước đến, từng người đều nở nụ cười ấm áp nhìn về phía ta và Tiêu Tấn.
Gương mặt ai nấy đều ngập tràn niềm vui và chúc phúc.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta bỗng hiểu ra tất cả.
Cái gì mà Hướng Hướng Nam — rõ ràng là Hướng Lan!
Còn thím Trương, Đại A đầu — sao lại trùng hợp đến thế mà cùng xuất hiện ở Giang Nam, rồi còn luôn ở bên cạnh ta?
Thì ra… tất cả đều là sự sắp đặt của Tiêu Tấn.
Hắn vẫn luôn âm thầm dõi theo, bảo vệ, lo lắng cho ta — chỉ là ta không hề hay biết.
Ta lập tức không kìm được nước mắt, từng hàng từng hàng tuôn xuống như mưa.
Ta… có đức gì, có phúc gì, mà được hắn đối đãi như thế?
Tiêu Tấn ôm ta thật chặt, đau lòng hôn lên tóc ta:
“Được rồi, đừng khóc nữa… nương tử yêu quý của ta.”
20
“Muội có biết chuyện Tiêu Tấn hồi nhỏ tè dầm không?”
“Buồn cười lắm nha, chuyện lan ra khắp cả doanh trại!”
“Hồi ấy lâu lắm, cứ mỗi lần quân địch bắt đầu giễu cợt là lại lôi cái biệt danh ‘tiểu thiếu gia tè dầm’ ra trêu Hầu gia.”
“Muội nói xem, bảo ta gả cho một tiểu tử từng tè dầm, ta có thể đồng ý sao hả?”
“Hahaha…”
Hướng tỷ tỷ — chính là Quận chúa Lan.
Nàng và Tiêu Tấn là thanh mai trúc mã, nói chính xác hơn, còn có cả Thẩm Định Bắc nữa — ba người họ chính là kiểu “mặc chung một cái quần lớn lên” theo cách nói hiện đại.
Từ nhỏ Hướng tỷ đã chẳng ưa gì cầm kỳ thư họa, lại cứ nhất quyết múa đao luyện kiếm, nghịch thiên nghịch lý.
Trưởng công chúa là bằng hữu cũ của Hầu gia, nên sớm đã đem Hướng tỷ ném thẳng vào doanh trại của Tiêu gia quân.
Còn Thẩm Định Bắc là con trai của một vị tướng dưới trướng Hầu gia, lớn tuổi hơn đôi chút, thường xuyên phải giúp hai “tiểu tổ tông” này thu dọn mớ hỗn độn mà bọn họ gây ra.
Không nữ tử nào lại thích kẻ yếu đuối — mà hồi ấy, Tiêu Tấn chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi, yếu ớt, còn chưa dứt sữa, thật sự chẳng khơi nổi chút hứng thú nào trong lòng Hướng tỷ.
Thậm chí, hắn còn bị Hướng tỷ trêu chọc tới mức mặt mày u ám, ôm hận mấy năm trời.
Giống như bây giờ vậy — Hướng tỷ tỷ đang sống động kể lại chuyện xấu hổ hồi nhỏ của hắn, giọng điệu đầy biểu cảm.
Sắc mặt Tiêu Tấn thì đen như đáy nồi.
“Hướng Lan! Có muốn ta lấy giẻ nhét vào miệng nàng không?!”
Hắn còn biết xấu hổ không đấy? Dù gì cũng là người đã có nương tử rồi!
Hướng tỷ tỷ thấy đủ trò, cười khúc khích rồi không chọc thêm nữa, còn len lén nhìn ta, cùng ta trao đổi một ánh mắt bí mật.
Chúng ta đều nhịn cười không nổi nữa, che miệng cười trộm…
Hahahahahaha…
“Được rồi, ta không nói nữa.”
“Nhưng lần này, ngươi phải cảm ơn ta tử tế vào đấy.”
“Nếu không có ta ra tay, ngươi nghĩ mình ôm được mỹ nhân về nhanh như vậy sao?”
Tiêu Tấn hừ lạnh, nhưng lại không phản bác gì cả.
Thì ra… cái câu “nếu ngươi không giải quyết được thì quận chúa sẽ đích thân ra tay” mà ta từng nghe lén được — là ý này à?
Hại ta hiểu lầm suốt bao lâu!
Hồi đó, trước khi ta bỏ trốn, Tiêu Tấn đã bày tỏ rất rõ ràng rằng hắn muốn cưới ta.
Nhưng lão phu nhân không đồng ý.
Thế là Xuân Hạ Thu Đông từng người một thi nhau bịa chuyện bên tai ta, khiến ta hoang mang lo sợ mà quyết định rời đi.
Khi biết ta chạy rồi, Tiêu Tấn tức đến phát điên, lập tức trở về hỏi tội lão phu nhân.
Lão phu nhân liền lấy cớ bắt hắn cưới Hướng tỷ.
Tiêu Tấn không chịu, kết quả bị phạt roi đến mức hai tháng không xuống nổi giường.
Lúc ấy Hướng tỷ tìm đến lão phu nhân, thẳng thắn nói mình không muốn gả cho Tiêu Tấn, trong lòng đã có người khác.
Nhưng lão phu nhân vẫn nhất quyết không đồng ý để Tiêu Tấn cưới một nha hoàn, thậm chí còn nảy sinh sát tâm.
Tiêu Tấn… đã tự tay giết chết không ít ám vệ mà lão phu nhân phái đến để truy sát ta.
Thì ra ngay cả vụ thủng khoang thuyền hôm ấy… cũng là một tay lão phu nhân đứng sau giở trò.
Nếu không phải Tiêu Tấn âm thầm che chở, chỉ e ta đã chết không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, hắn phải dùng đến cách liều mạng uy hiếp lão phu nhân — nếu ta chết, hắn cũng sẽ không sống nữa.
Lão phu nhân lúc ấy mới buộc phải thỏa hiệp.
Điều kiện thỏa hiệp… là phải để bà ta sớm được bế cháu.
Tất cả những chuyện này đều là Hướng tỷ tỷ nói cho ta biết.
Bởi vì Tiêu Tấn sợ sau khi ta gả vào phủ sẽ mãi ghi hận chuyện cũ với mẫu thân hắn, cho nên dứt khoát giấu nhẹm, tự mình đứng ra dàn xếp mọi chuyện.
Nhưng cái chuyện bà già kia năm lần bảy lượt ngáng đường, thậm chí còn muốn lấy mạng ta…
Ta đây — nhớ hết.
Bế cháu?
Để kiếp sau đi mà mơ!
21
Chúng ta thành thân trong căn nhà mới.
Đêm động phòng hoa chúc, Tiêu Tấn vui mừng đến mức như phát sốt.
“Nương tử, cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi…”
Hắn đầy phấn khích, nhiệt tình lôi mấy chiêu trong thoại bản ra thực hành với ta — tư thế này, tư thế kia, chỗ này, chỗ nọ, trước, sau, trái, phải, trên, dưới…
Vừa làm vừa thở hổn hển, nói mấy câu hạ lưu không biết xấu hổ:
“Nương tử… nàng, nàng cắn ta chặt quá… thoải mái quá đi mất…”
Ta xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống trốn cho rồi.
“Nương tử, mở mắt ra, nhìn ta.”
“Không muốn!” — ta vội giơ tay che mắt lại.
“Không muốn chính là muốn, là nàng nói đó nha.”
Tiêu Tấn cười gian, lập tức giữ chặt cổ tay ta đưa lên đỉnh đầu, ép ta phải nhìn cơ thể hắn — mồ hôi ướt đẫm, cơ bắp rắn chắc như điêu khắc.
“Nương tử, thân thể của vi phu… có khiến nàng hài lòng không?”
Ta đỏ mặt quay đầu né tránh, không thèm đáp lại, hắn liền bất ngờ dùng lực húc mạnh một cái.
“A!” — ta bật kêu một tiếng, âm thanh vô thức bật ra đầy mềm mại.
“Hài lòng không? Nương tử?”
“Hửm?”
Ta không trả lời, hắn lại tiếp tục giở trò, khiến ta sợ đến mức vội vàng đầu hàng:
“Hài, hài lòng…”
“Lực đạo vừa phải chứ?”
“V-vừa phải…”
“Thấy thoải mái không?”
“Thoải, thoải mái…”
Trời ơi! Tiêu Tấn từ khi nào lại trở nên giảo hoạt, biết hành người như thế này hả?!
Còn nói ta là yêu tinh mê hoặc hắn?
Ta thấy chính hắn mới là tinh quái thành tinh đấy chứ — nếu không sao có thể khiến ta rã rời thế này mà vẫn chưa dứt?
Mấy chiêu ta từng dùng để thu phục hắn…
Giờ toàn bộ đều quay lại thành boomerang, nện ngược lại vào người ta không sót phát nào!
22
Năm Tiểu Bảo tròn năm tuổi, Lão Hầu gia vì vết thương cũ tái phát nên lui về hậu phương. Tiêu Tấn tiếp nhận chức vị, dẫn binh trấn thủ Bắc Cương.
Ta và Tiểu Bảo cùng hắn đi đến phương Bắc.
Tiểu Bảo từ nhỏ đã được nuôi dạy như một nam hài — vào thư viện đọc sử sách, xem binh pháp, luận sách mưu lược, học Tôn Tử binh pháp, lại còn theo Tiêu Tấn luyện võ, học cưỡi ngựa bắn cung.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng giữa hàng mày đã lộ ra vài phần anh khí lẫm liệt.
Năm lên mười, con bé đã theo chân Tiêu Tấn ra chiến trường.
Đến mười hai tuổi, nó đã là thiếu niên anh hùng — thân chinh biên ải, đánh lui rợ Mãn, bảo vệ giang sơn.
Nhìn thiếu nữ oai phong lẫm liệt nơi thao trường, khí thế không thua kém bất kỳ nam nhân nào, trong lòng ta trào dâng một niềm tự hào không gì sánh được.
“Phu nhân, lại có thư từ kinh thành gửi tới.”
Tiểu nha hoàn nâng bức thư hai tay dâng lên.
Ta chẳng buồn nhận: “Cứ để đó.”
Không cần xem ta cũng biết là ai gửi — chắc chắn là thư từ lão trạch viện.
Hầu gia và lão phu nhân nay tuổi đã cao, bệnh tật liên miên, nhớ cháu gái nên mới gửi thư về, mong Tiểu Bảo quay về thăm.
Giờ mới biết quý cháu gái à?
Trước kia ai cản không cho ta gả? Ai sai người đục khoét khoang thuyền, ngầm hạ sát?
Giờ đến lượt nhớ cháu?
Không phải ta không muốn cho Tiểu Bảo về thăm…
Mà là con bé nhà ta hiện tại đang huấn luyện tân binh trên thao trường.
Bận lắm, không có thời gian đâu à nha!