CHƯƠNG 6

Truyện: NÀNG DÂU XUYÊN KHÔNG

Tác giả:

Quay lại chương 1:

Tiêu Tấn nhìn thẳng vào mắt ta, gật đầu kiên định, lập lại lời mình.

“A Ngân, ta thật lòng yêu nàng.”

“Vậy thì… ngươi thiêu hủy thân ký của ta, lại còn đưa ngân phiếu cho ta, là có ý gì?”

“Ta đã quyết sẽ cưới nàng, giữ lại thân ký còn làm gì nữa?

Còn ngân phiếu… không phải nàng từng nói thích tiền bạc đó sao?”

Ta sững người.

Chẳng lẽ… tất cả chỉ là ta tự mình diễn một vở kịch trong đầu?

Ta lại thử dò xét thêm:

“Vậy… ngươi sẽ không giết ta nữa?”

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Tấn khựng lại rõ ràng.

A Ngân… rốt cuộc đã phát hiện?

Nên mới trốn khỏi biên ải Tây Nam?

Nhưng hắn không thể thừa nhận điều đó.

Nếu thừa nhận, sau này A Ngân gả vào Hầu phủ nhất định sẽ nảy sinh hiềm khích với mẫu thân hắn.

Thế là, hắn giả vờ như không hiểu chuyện gì, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc đúng mực.

“A Ngân, sao nàng lại nói vậy?

Ta khi nào từng muốn giết nàng? Ta làm sao nỡ giết nàng?

Có phải… nàng nghe lầm rồi không?”

Lần này đến lượt ta sững sờ.

Chẳng lẽ… thật sự là ta nghe lầm?

Nhớ lại đêm hôm đó, đầu óc ta đúng là không được tỉnh táo cho lắm, rất có thể thật sự chỉ là hiểu lầm.

Dù thật sự có ai muốn giết ta, thì cũng là quận chúa Lan muốn — chứ Tiêu Tấn cái tên tham muốn hưởng cả đôi đường ấy, có khi còn muốn giữ ta lại để sưởi ấm giường thì đúng hơn.

Nhưng mà, đừng tưởng chỉ vì không giết ta thì ta sẽ ngoan ngoãn quay về để hắn ôm ấp mỗi đêm! Hừ!

“Vậy… ngươi tính sắp xếp vị trí của quận chúa Lan thế nào?”

Người phụ nữ nào mà chẳng muốn độc chiếm trái tim phu quân mình?

Tiêu Tấn nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu. “Chuyện này… thì liên quan gì đến quận chúa?”

Hừ! Không liên quan? Chẳng lẽ định giấu giếm nàng ta, nuôi ta ở bên ngoài?

“Ý ngươi là… muốn ta làm tiểu thiếp, hay tình nhân ngoài phủ?”

Tiêu Tấn lập tức phản bác:

“Sao có thể chứ?”

“Ta muốn đường đường chính chính rước nàng vào phủ.”

Đường đường chính chính rước ta? Hừ!

“Chính thê?”

“Đương nhiên là chính thê.”

“Vậy còn quận chúa Lan thì sao?”

“Lan Nhi rất tốt, sau này nàng cũng sẽ thích muội ấy thôi.”

Hừ! Gọi đến miệng còn “Lan Nhi” ngọt ngào như thế rồi.

Đàn ông quả nhiên đều cùng một giuộc: ăn trong bát, nhìn ngoài nồi, còn chưa đủ, lại muốn vươn tay xuống đất trồng thêm vài củ khoai.

Hắn thấy ta cúi mắt trầm mặc suy nghĩ, còn cố gắng kiên nhẫn giải thích.

“A Ngân, Lan Nhi là người rộng lượng, bao dung lắm.

Những năm ta cùng nàng ấy chinh chiến nơi sa trường, ta hiểu rất rõ con người nàng ấy.

Nàng ấy hào sảng, thẳng thắn, nhất định sẽ sống hòa thuận với nàng.”

Nghe đến đây, trong lòng ta như có cơn gió lạnh lùa qua.

Ta chỉ là một cô gái cô thân cô thế, không quyền không thế, lấy gì so với một quận chúa cao quý trên vạn người?

Cho dù có danh nghĩa là “bình thê” đi nữa… thì cũng chẳng khác gì thiếp.

Cho dù quận chúa có rộng lượng khoan dung đến đâu, thì những kẻ vây quanh nàng ta cũng tuyệt đối không buông tha cho ta.

Sau này… ta còn có ngày nào yên ổn để sống hay không?

Huống hồ, là một người hiện đại, ta tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện hai nữ hầu hạ chung một phu quân.

Thỉnh thoảng tìm một “nam kỹ” để giải sầu thì còn tạm được, chứ ngày nào cũng ăn “đồ ăn thừa” thì đúng là tự tra tấn mình.

Nhưng trước mắt, ta cần phải tạm thời dỗ dành hắn rời khỏi đây.

Ổn định tình hình trước, ra khỏi Giang Nam rồi ta sẽ tìm cơ hội quay lại đón tiểu bảo.

Nghĩ rõ ràng rồi, ta lập tức giấu hết vẻ không tình nguyện trên mặt, chủ động bước lên, nắm lấy tay Tiêu Tấn.

“Được, vậy thì chúng ta đi thôi!”

Tiêu Tấn khựng lại, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc.

“Đi đâu?”

“Đương nhiên là về kinh thành rồi! Ngươi chẳng phải nói muốn cưới ta sao?”

Nghe vậy, gương mặt nghiêm nghị của Tiêu Tấn lập tức giãn ra, nở một nụ cười sáng rỡ.

“Được, về kinh thành.”

14

Ngồi trong xe ngựa trở về kinh, lòng ta chỉ tràn ngập hình bóng của tiểu bảo.

Đợi khi ra khỏi đất Giang Nam, ta sẽ tìm cơ hội quay lại đón con bé.

“A Ngân.”

Giọng nói của Tiêu Tấn kéo ta về hiện thực.

Ánh mắt ta chậm rãi chuyển sang nhìn hắn.

“Lần này sao lại không cải trang nữa?”

Trên gương mặt Tiêu Tấn thoáng hiện chút chột dạ.

Mẫu thân hắn từng nói, A Ngân không thích hắn, không coi trọng hắn, nên mới bỏ trốn.

Ban đầu, hắn không tin.

Bởi mỗi lần cùng A Ngân “giao lưu sâu sắc”, hai người đều vô cùng hòa hợp.

Hắn nhìn ra được — A Ngân rất hưởng thụ, lần nào cũng là nàng chủ động, mạnh mẽ áp hắn dưới thân.

Vì thế, hắn không tin trong lòng nàng không có mình.

Nhưng khi lần theo dấu vết đến tận biên ải Tây Nam, âm thầm quan sát một thời gian, hắn mới phát hiện — mẫu thân nói không sai.

A Ngân sống một mình trong ngôi làng nhỏ, mỗi ngày đều nhàn nhã thoải mái, vui vẻ như tiên nữ giáng trần.

Hắn thậm chí còn cảm thấy ganh tị và hâm mộ.

Cũng chính lúc đó, hắn mới thật sự hiểu ra — trong lòng A Ngân, thật sự không có hắn. Vì vậy nàng mới muốn chạy trốn.

Mẫu thân khuyên hắn nên từ bỏ A Ngân, thành thân với Lan Nhi.

Nhưng… hắn sao có thể làm được?

Đặc biệt là khi hắn nghe được tin A Ngân đang muốn tìm một “tế tử dũng mãnh”, hắn đã hoàn toàn ngồi không yên.

Hắn ghen — ghen đến phát điên với cái kẻ chưa biết mặt kia.

Thế là, hắn cải trang, thay giọng, ở bên cạnh A Ngân.

Lúc này A Ngân hỏi tới, hắn cũng chỉ biết ấm ức mà thành thật thừa nhận.

“Lúc đó ta sợ nàng sẽ ghét bỏ ta, nên mới nghĩ ra hạ sách ấy.”

“Giờ thì không sợ ta ghét bỏ nữa à?” — ta nhướng mày, giọng lạnh tanh.

Hắn rõ ràng biết ta không thể chấp nhận một nam nhân đã thành thân cơ mà!

Biết rõ ta chán ghét, vậy mà vẫn cố tình đến gần ta, lượn lờ trước mặt ta không buông.

“Lúc bị địch quân bao vây, ta cứ ngỡ cả đời này cũng chẳng còn cơ hội gặp lại nàng nữa… Lúc ấy ta hối hận lắm, hối hận vì không sớm nói rõ thân phận, để nàng có thể ngày ngày đêm đêm ngắm gương mặt ta…”

“Nếu thật như vậy, dù ta có chết rồi, nàng cũng còn nhớ rõ hình dung của ta thêm chút nữa.”

Nghe đến đây, ta khẽ sững người, ánh mắt bất giác nhìn kỹ hắn hơn.

Gió sương bám đầy người, sắc mặt mỏi mệt, trên người còn vương mùi máu tanh thoảng thoảng.

“Ngươi vừa xuống chiến trường sao?”

Tiêu Tấn gật đầu như một chú chó lớn, bộ dạng mang theo chút tủi thân.

“Suýt chút nữa là không thể gặp lại nàng rồi.

Nên vừa rời chiến trường, ta lập tức không màng tất cả, ngày đêm thúc ngựa đến tìm nàng.”

Ta nhìn hắn, lòng dấy lên một nỗi bối rối khó tả.

Nam nhân… sao lại có thể vừa thâm tình, lại vừa tuyệt tình như thế?

Nếu không có quận chúa Lan, có lẽ… ta cũng không đến mức hoàn toàn không thể chấp nhận hắn.

Chỉ tiếc, số mệnh trêu ngươi, trớ trêu đến như vậy.

“Nương tử, trên người nàng thơm quá! Thơm như… sữa ấy!”

Ờ… không lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì rồi?

Ta khẽ nhích người, không để lộ dấu vết, cố tạo ra một chút khoảng cách.

Thế nhưng hắn lại bám riết lấy ta, không chịu buông.

“Nương tử đừng động, để ta ôm nàng một chút.”

Thế là ta đành cứng đờ cả người, miễn cưỡng trở thành chiếc gối ôm hình người của Tiêu Tấn.

Chỉ đến khi nghe thấy hơi thở hắn dần trở nên đều đặn, ta mới dám quay đầu lại, lặng lẽ nhìn người đàn ông ngay bên cạnh mình.

Quầng thâm nơi mắt hắn còn rõ ràng, làn da trắng trẻo trước kia nay đã rám nắng, giữa đôi mày còn hằn sâu hai vết nhăn…

Nhưng mà, dẫu có thay đổi đến thế nào, gương mặt này… cũng thật sự chẳng thể tìm ra gương mặt thứ hai giống vậy trên đời.

Đúng là cái loại khiến người ta nhìn vào liền có ham muốn muốn… chà đạp cho đã.

Ặc! Ta đang nghĩ cái quỷ gì thế này chứ?!

15

Có lẽ vì quá mệt mỏi, Tiêu Tấn vậy mà ngủ suốt một ngày một đêm.

Cho đến khi cả đoàn đến được một tòa thành, mọi người mới dừng lại trong trấn, thuê phòng nghỉ ngơi một đêm.

Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Tấn lại ôm ta từ phía sau.

“A Ngân, nàng mềm quá đi mất…”

Sau khi sinh, thân thể quả thật có đẫy đà hơn trước, cũng mềm mại hơn vài phần.

Sợ bị hắn nhận ra điều gì, ta liền kéo chăn cao lên, quấn chặt quanh người.

“Đánh trận chắc mệt lắm rồi phải không? Trên xe ngựa không nghỉ được, giờ tranh thủ ngủ đi.”

Khóe môi Tiêu Tấn khẽ cong lên.

“Nương tử vẫn là quan tâm đến ta.”

Ta không phủ nhận cũng chẳng gật đầu. Hắn muốn nghĩ sao thì nghĩ.

“Ngủ đi, ngủ đi, buồn ngủ quá rồi.”

“Nhưng mà, nương tử à… giờ ta lại không muốn ngủ.”

Bị hắn lải nhải bên tai mãi khiến ta có phần bực bội, quay đầu lại trừng mắt quát khẽ:

“Không ngủ thì ngươi muốn làm——”

Chưa dứt lời, môi đã bị hắn chặn lại.

Vài giây sau, hắn nghiêng đầu kề sát tai ta, giọng trầm thấp mang theo từ tính khiến người run rẩy.

Những lời hắn nói ra… toàn là màu sắc mờ ám, khiến tai ta nóng bừng, tim đập loạn.

Máu trong người ta như bị châm lửa, từng dòng từng dòng sôi lên, muốn bốc hơi ra ngoài.

“Ngươi, ngươi, ngươi… ngươi từ khi nào lại trở nên… phóng đãng như thế hả?!”

Chẳng lẽ là… do quận chúa dạy dỗ ra?

Khóe môi Tiêu Tấn khẽ nhếch, cúi đầu cắn nhẹ vành tai ta, giọng trầm thấp mang theo ý cười:

“Không phải là học từ nương tử nàng sao?”

“Ta—”

Ta còn chưa kịp phản bác, hắn đã không cho ta cơ hội mở miệng, dùng nụ hôn nồng cháy khóa chặt môi ta lại.

Bàn tay to lớn của hắn lướt qua nơi nào, da thịt nơi đó liền run rẩy không ngừng.

“Cơ thể nàng so với cái miệng kia… thành thật hơn nhiều.”

Ta vừa xấu hổ vừa tức giận. Sau khi sinh, thân thể này lại càng mẫn cảm hơn.

Mà hắn… lại luôn tìm chuẩn từng điểm yếu chí mạng của ta.

Thôi thì… lần này phải nghiến răng mà vắt kiệt hắn, rồi mới tính đường chuồn cho sạch sẽ!

Chẳng bao lâu sau, ta liền hóa thành một vầng nước mềm nhũn, bị hắn từng bước dẫn dụ, từng tầng từng lớp tan rã.

Tờ mờ sáng, nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai.

Ta lập tức mở bừng mắt.

Xoa xoa eo lưng nhức mỏi, ta nghiến răng rủa thầm cái tên súc sinh kia — rốt cuộc là ai vắt kiệt ai đây hả?!

Ta nhẹ nhàng trở mình ngồi dậy.

Âm thầm đốt một nén hương mê trong phòng, sau đó len lén rời đi.