(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Hắn mặc giáp bạc, tay cầm trường đao, ánh mắt sắc bén, dẫn theo một đội quân hùng hậu xông đến như gió.
Sát khí toát ra từ người hắn nhưng khi ánh mắt chạm đến ta, mọi dữ dằn lập tức hóa thành dịu dàng.
“Tiểu Xuân!”
Hắn nhìn ta, nhẹ nhàng thở ra một hơi như trút được cả sinh mạng — ánh mắt như vừa tìm lại được bảo vật thất lạc suốt đời, hắn vươn tay về phía ta, khẽ nói:
“Tiểu Xuân, ta đến rồi.”
Chúng ta ai nấy đều ngẩn người đứng đó, nhìn hắn… mà ngây ngốc.
Mãi một lúc sau, ta mới như tỉnh mộng, lao vào lòng hắn, bật khóc như chưa từng được khóc:
“Lương Giản! Ngươi không sao… thật sự không sao rồi…
Sao ngươi ăn mặc như vậy? Ngươi bị bắt đi sung quân thật à?
Ngươi có bị thương không?!”
“Không sao, ta không sao mà, Tiểu Xuân… nàng… nàng buông ta ra một chút được không… ta thở… không nổi…”
Giọng hắn bị nghẹn vì cái ôm nghẹt thở của ta.
“Không buông!
Ta đã sợ đến chết mất… sợ không bao giờ còn được nhìn thấy ngươi nữa…
Lương Giản, sau này ngươi không được làm ta sợ như thế nữa!”
“Được, được mà.”
Hắn cười dịu dàng, tay khẽ vỗ lưng ta, như muốn xoa dịu cơn hoảng loạn trong tim ta.
Hải Sinh ca và những người còn lại cũng ùa tới, vừa mừng vừa ngạc nhiên:
“Lương Giản! Ngươi vẫn sống! Trời ơi, ngươi hù chết bọn ta rồi!
Chúng ta còn tưởng là quân Triệu Nguyên Cảnh kéo tới chứ!”
Lương Giản siết nhẹ cánh tay quanh vai ta, trầm mặc một lát, rồi ngước mắt lên, nhìn họ, bình thản nói:
“Ta chính là Triệu Nguyên Cảnh.”
“…Hả?”
Hải Sinh ca và Vân Châu hoàn toàn ngơ ngác, Thiết Ngưu thì… hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng ngồi bệt xuống đất.
18
Về sau, ta mới biết…
“Lương Giản” chỉ là tên giả mà Triệu Nguyên Cảnh dùng để ẩn danh.
Hắn lấy họ mẹ là Lương, đặt một cái tên bình thường để che giấu thân phận thật.
Khi đó, hắn chỉ muốn lén vào kinh, gặp thử người cha trên danh nghĩa là hoàng đế kia một lần.
Không ngờ, vừa đặt chân đến, lại bị hiểu lầm là trộm vặt, rồi bị bắt bán vào chợ nô.
Mà ta… lại chính là người đã mua hắn về.
Vốn dĩ đêm đó, hắn định lợi dụng lúc khuya lẻn ra khỏi thành.
Nhưng vô tình phát hiện nhà ta ở ngay gần vương phủ của Khánh Vương, thế là nhân tiện đột nhập dò xét.
Chính lần lẻn vào đó, hắn mới biết được âm mưu tạo phản của Khánh Vương.
Vì thế, hắn quyết định đóng vai “tội nô” ở lại kinh thành, ngấm ngầm theo dõi từng hành động của Khánh Vương, liên kết với đại quân bên ngoài, tạo thế trong ngoài giáp công, cuối cùng lật ngược ván cờ giết chết Khánh Vương.
Ta nghe mà không khỏi cảm thán.
Thì ra, chỉ vì một lần ta tùy tiện chỉ tay chọn người trong đám nam nô, lại vô tình… đổi cả vận nước.
“Tiểu Xuân, ta vốn không định nói với nàng, sợ nàng lo lắng.”
Hắn ngồi bên ta, giọng trầm thấp.
“Hôm ấy ta bị lạc mất Hải Sinh bọn họ, lại đụng phải đợt bắt lính, nên bị ép đưa ra khỏi thành.
Ta đành phải giả vờ thuận theo, lén quay lại doanh trại để chuẩn bị phản công…”
“Ta biết, ta không trách ngươi.”
Ta cúi đầu, nhẹ giọng hỏi:
“Giờ ngươi là hoàng đế rồi…
vậy sau này, ta… còn có thể gặp được ngươi không?”
Lòng ta hơi buồn
Hắn không thể ở lại nhà ta như trước nữa, không thể cùng ăn cơm, cùng nhuộm vải, cùng chia sẻ những chuyện vặt vãnh thường ngày nữa.
Hắn nhìn ta thật lâu, rồi khẽ nghiêng người lại gần, nửa trêu chọc, nửa dịu dàng:
“Vậy ta phong cho nàng một chức quan, để mỗi ngày nàng đều có thể gặp được ta. Nàng muốn không?”
“Ta cũng… được làm quan?”
Ta tròn mắt.
“Tất nhiên. Làm hoàng hậu thế nào?”
…
Hôn sự giữa ta và Lương Giản, cuối cùng… vẫn thành rồi.
Trong sân nhà ta, ngày nhận được tin mừng, mẹ ta biết Lương Giản là hoàng đế, chỉ khẽ gật đầu nói:
“Tuy chỉ là… một hoàng đế, nhưng cưới con gái ta… cũng tạm được.”
Nói xong, mắt mẹ trợn trắng, ngất lịm tại chỗ.
19
Về sau, ta theo Lương Giản nhập cung.
Từ một cô gái bán vải bình thường, trở thành người đứng đầu hậu cung, cũng là người mà vị tân hoàng ấy cả đời nguyện một lòng giữ lấy.
Ta không nỡ xa xưởng nhuộm, thế là Lương Giản sai người dời cả xưởng vào trong cung cho ta.
Ta không nỡ rời cha mẹ, hắn liền đón họ cùng nhập cung, cho ở tại nội viện hậu đãi chu toàn.
Không chỉ vậy, Vân Châu, Hải Sinh ca, và cả Thiết Ngưu cũng đều được phong làm hoàng thương, được đặc quyền kinh doanh, phủ đệ rộng lớn, tiền tài dư dả.
Sau này, chúng ta thường xuyên tụ tập trong cung, cùng nhau nghiên cứu các loại thuốc nhuộm mới, nhộn nhịp chẳng khác nào thuở hàn vi.
Ta nhập cung chưa được bao lâu, người của Lương Giản đã bắt được Tạ Lương.
Hắn… vẫn chưa chết.
Vẫn luôn ẩn náu trong thành, trốn chui trốn lủi, đến khi bị bắt, đã gầy đến nỗi không còn ra hình người nữa.
Khi bị áp giải đến trước mặt Lương Giản, hắn vẫn không chịu quỳ, gắng gượng đến cùng.
Cuối cùng, binh lính không nhịn nổi, đánh gãy cả hai chân hắn.
Hắn nằm bệt dưới đất, nôn ra máu, khóe môi nhếch lên nụ cười tuyệt vọng:
“Ta tính bao nhiêu bước, cứ ngỡ nhờ có ký ức kiếp trước, có thể xoay trời lật đất…
Không ngờ, Triệu Nguyên Cảnh lại ngay bên cạnh ta.
Đúng là ông trời không giúp ta! Nếu kiếp trước từng gặp ngươi, chắc chắn… ta sẽ không thua!”
Tạ Lương khóc rống lên, đau đớn nghẹn ngào, nước mắt máu trộn vào bùn đất.
Lương Giản nhìn hắn một cái, rõ ràng không hiểu hắn đang lảm nhảm gì, chỉ cảm thấy ồn ào, thật phiền.
“Ngươi còn gì muốn nói không?”
Hắn nhàn nhạt hỏi, giọng vô cảm như thể đang hỏi một tên tội đồ bình thường.
Tạ Lương ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng, nghẹn giọng cầu khẩn:
“Có thể… cho ta gặp Tiểu Xuân một lần không…?”
Lương Giản nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, xoay người dứt khoát:
“Chém.”
Lưỡi đao của Ngự Lâm Quân sáng loáng xé gió bổ xuống phập một tiếng, đầu lìa khỏi cổ.
20
Đêm ta được phong hậu, Lương Giản nằm bên cạnh ta, tay khẽ vuốt tóc ta, ngón tay dịu dàng như làn gió đêm.
Hắn đột nhiên hỏi:
“Tiểu Xuân… nàng và Tạ Lương từng quen biết sao?
Còn những lời hắn nói về ‘kiếp trước’… nàng có hiểu không?”
Ta khựng lại.
Hắn đã hỏi như vậy, rõ ràng là có để tâm.
Nhưng nếu ta nói thật, liệu hắn có tin?
Hay sẽ… không thể chấp nhận?
Thế nhưng hắn thông minh như vậy, nếu ta che giấu, e là về sau sẽ nảy sinh khoảng cách.
Suy nghĩ hồi lâu, ta vụng trộm liếc nhìn hắn một cái, rồi nghiến răng, quyết định nói thật.
“Thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm cả… Chàng cứ coi như là một giấc mơ đi.
Ta và hắn… từng cùng mơ chung một giấc mơ. Trong mơ… ta là thê tử của hắn.
Mà hắn… đã phụ ta.”
Ta kể cho hắn nghe tất cả những chuyện kiếp trước từ bắt đầu đến kết thúc.
Từng chi tiết, từng đoạn nước mắt, từng lần chết tâm.
Hắn nghe xong, trầm mặc suy nghĩ hồi lâu.
Ta lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói:
“Thôi, bây giờ chàng đã biết cả rồi… nếu chàng để tâm…”
“Có gì mà phải để tâm?”
Hắn mỉm cười, ánh mắt vẫn dịu dàng:
“Ta đâu phải kẻ hẹp hòi, chuyện nhỏ nhặt thế này, ta sao có thể giận nàng được?
Đã là một giấc mộng, thì cứ để nó trôi theo mộng đi. Quên là xong.”
Ta hơi sửng sốt.
Trước đây ta chỉ biết hắn tốt, nhưng không ngờ hắn lại có thể lý trí và điềm tĩnh đến vậy.
Một cục đá trong lòng rơi xuống, ta nhẹ nhàng chui vào lòng hắn, khẽ thì thầm:
“Vậy tốt rồi… sau này, chúng ta không nhắc đến cái người kia nữa.”
“Ừ, không nhắc nữa.”
Hắn vỗ nhẹ lưng ta, ôm chặt hơn, rồi yên lặng thiếp đi.
Chưa được bao lâu… hắn đột nhiên mở bừng mắt, cau mày bật dậy như nhớ ra chuyện gì to lớn lắm:
“Không đúng! Ta càng nghĩ càng thấy tức!
Cái ngày nàng mua nam nô ấy, ta cũng đứng cạnh tên kia đấy!
Tại sao trong mộng nàng lại chọn hắn?!”
Ta bị dọa đến giật mình, nhìn hắn, thở dài đầy đau đầu:
“Thì lúc đó… chỉ thấy hắn nhìn thuận mắt hơn một chút…”
“Thế còn ta? Ta không thuận mắt à?”
Hắn híp mắt, nhìn chằm chằm ta.
“Chàng lúc đó mặt mũi toàn bùn đất, ai mà nhìn ra nổi cái gì…”
Ta lí nhí.
Hắn ngẫm lại, quả thực… hôm đó mình bị bùn phủ đầu, nhìn đúng là không ra cái giống gì.
Thế là… nghẹn họng.
“…Ồ.”
Hắn xoay người nằm xuống.
Nhưng chỉ ba nhịp thở sau, hắn lại lật người ép ta xuống, ánh mắt mang theo một tia gian xảo:
“Vậy bây giờ thì sao? Nàng nói đi là hắn đẹp trai hơn, hay là ta?”