Trong lòng dâng lên một luồng tín niệm mãnh liệt.
Kiếp trước, đại Sở mất nước, ta cũng chết thảm.
Còn kết cục nào bi thương hơn thế?
Đã vậy, sao không liều một phen?
Ta nghiêm túc gật đầu: “Thần nữ… có!”
Hoàng đế nói: “Tốt! Vậy hôm nay, trẫm ban hôn Sở Tiêu cho nàng.
Để hắn nhập tịch vào phủ Tống.
Trẫm không có hoàng tử nào thành tài.
Sở Tiêu là hoàng thất họ Sở, sau này lên ngôi cũng danh chính ngôn thuận.
Mà nàng, với tư cách là chính thê của hắn, mãi mãi đứng trên hắn.”
“Trẫm đem cả hoàng chất lẫn đại Sở giao cho nàng.
Ba mươi vạn binh của nhà họ Tống nơi biên cương, giao cho nàng chỉ huy.”
Đại tỷ đã mang thai, tiểu thúc mang bệnh bẩm sinh, ta là người thích hợp nhất để gánh vác Tống gia.
Nói xong, hoàng đế ho khan mấy tiếng, vội dùng khăn tay che miệng, nhưng ta vẫn thoáng thấy vết máu trên đó.
Sở Tiêu không nói gì, tức là đã ngầm đồng ý cuộc hôn sự này.
Ta hiểu sự lo lắng của hoàng đế.
Người sợ Sở Tiêu không gánh nổi trọng trách, nên để nhà họ Tống toàn lực hậu thuẫn — đó mới là kế sách ổn thỏa nhất.
Bề ngoài hoàng đế như phóng khoáng, thật ra là đã toan tính chu toàn cho Sở Tiêu.
Hôm sứ thần vào cung, giữa đại điện, hắn đưa ra yêu cầu tỷ thí.
Tiểu thúc mang bệnh, ta thay mặt ra trận.
Sứ thần cười nhạo: “Nghe nói đại Sở các ngươi không còn nam nhi, xem ra lời đồn không sai, ha ha ha!
Ngươi là nữ nhi họ Tống sao?
Mẹ ngươi chết dưới thương của ta, ta đâm bà ta một lỗ thủng, chết không nhắm mắt.
Ngươi cũng muốn đi theo bước mẹ ngươi à? Ha ha ha…”
Tiểu thúc đập bàn, muốn báo thù.
Sở Tiêu liền giữ chặt lấy người.
Lúc này, hoàng đế nhìn ta, dùng khẩu hình nói: “Giết!”
Giết sứ thần… thì chỉ còn đường khai chiến.
Ý của hoàng đế vô cùng rõ ràng.
Ta vô cùng mãn nguyện.
Kiếp trước, đại Sở mất nước là chuyện mười năm sau.
Bắt đầu phản công từ hôm nay, chưa chắc là quá muộn.
Ta nắm chặt trường thương, ra tay nhanh – chuẩn – tàn độc.
Sứ thần cứ nghĩ đại Sở không dám xuống tay, nhưng khi mũi thương của ta đâm xuyên qua ngực hắn, đồng tử hắn trợn to, hoàn toàn không ngờ tới.
Nhưng hắn không còn cơ hội để hối hận nữa – chỉ có thể bỏ mạng tại chỗ.
Thủ lĩnh của đoàn sứ thần đã chết, cả đám còn lại cũng không thể thoát.
Hoàng đế ra lệnh: “Tất cả – bắt hết cho trẫm!”
12
Sứ thần bị xử, chiến sự giữa hai nước đã thành sự thật không thể tránh.
Tiểu thúc muốn xuất chinh, nhưng ta đã giành lấy hổ phù trước một bước.
“Tiểu thúc, con sẽ sống sót trở về. Đừng tranh với con nữa.
Nếu rảnh, thì mau lấy cho con một tiểu thẩm thẩm đi.”
Sau khi cha, huynh và mẹ chết trận, tiểu thúc luôn cảm thấy một ngày nào đó mình cũng sẽ có kết cục tương tự.
Người vẫn luôn không chịu cưới vợ, như thể đã thấy trước vận mệnh của mình.
Nhưng ta đã hạ quyết tâm, tiểu thúc không thể ngăn cản được.
Dù sao, người cũng đánh không lại ta.
Ngày xuất chinh, mọi người tiễn đưa.
Giữa đám đông, ta thấy được Tiêu Dự.
Sở Tiêu cũng nhìn thấy hắn.
Tiêu Dự nay gầy đến chỉ còn da bọc xương.
Sở Tiêu mặt dày mày dạn, hai chúng ta cưỡi ngựa sóng vai, hắn nghiêng người ghé sát tai ta, cố ý thở nhẹ vào tai, giả vờ thân mật.
Ta trừng mắt nhìn hắn.
Sở Tiêu: “Nhìn ta làm gì? Hoàng đế bá bá đã ban hôn ta cho nàng rồi, đương nhiên ta phải giữ chặt người của mình.”
Trong khoảnh khắc đó, ta thấy được trong mắt Sở Tiêu một ngọn lửa quen thuộc.
Ngọn lửa ấy, kiếp trước ta từng dâng trọn cho Tiêu Dự mà chẳng giữ lại chút gì.
Ta mỉm cười: “Sở Tiêu, nếu chúng ta còn sống trở về… thì lập tức thành thân.”
Gương mặt tuấn tú của Sở Tiêu lập tức đỏ ửng, hắn huýt sáo vang về phía chân trời.
Nhanh chóng sang thu, chiến tranh sắp bùng nổ.
Trận đầu do ta làm thống soái.
Để nâng cao sĩ khí, ta đã dốc toàn lực chỉ huy.
Mười ngày sau, cuối cùng giành được đại thắng đầu tiên.
Hai bên tạm thời ngừng giao chiến.
Sở Tiêu dẫn một đội nhỏ tập kích thành địch trong đêm.
Hắn mang hài cốt của phụ mẫu ta trở về.
Vì vậy, vai hắn trúng một mũi tên.
Địch quốc để sỉ nhục đại Sở, đã treo thi thể cha mẹ ta trên tường thành suốt nhiều năm, mưa gió dãi dầu, sớm đã rách nát.
Dù vậy, Sở Tiêu vẫn hết mực thành kính, ôm lấy họ trở về, dùng áo choàng của mình bọc kín.
Kiếp trước, hắn cũng từng làm việc này.
Vai hắn máu loang ra thành mảng lớn, nhưng hắn vẫn nở nụ cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng bóng: “Nam Chi, ta đã rước nhạc phụ và nhạc mẫu về rồi.”
Ta bật cười trong nước mắt.
“Cảm ơn chàng, Sở Tiêu.”