CHƯƠNG 6

Truyện: Nam Chi Tái Sinh

Tác giả: Bơ không cần đường

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Ta bị hắn chọc cười, hắn khen ta, đương nhiên ta cũng phải khen lại.

Lễ qua lễ lại mà.

“Thế tử Sở, ngài không những đẹp trai mà còn biết nói lời ngọt ngào nữa.”

Sở Tiêu ngẩn ra, đôi mắt đào hoa liếc loạn khắp nơi.

Ba ngày sau, hậu cung rộ lên một tin tức chấn động —

Nội gián nước địch bị bắt, còn khai ra thêm đồng bọn.

Ta giả làm nội gián kia, bị giam vào thủy lao.

Không ngoài dự đoán, sẽ không ai chủ động đến gần ta, trừ phi là kẻ muốn diệt khẩu.

Khoảng nửa đêm, quả nhiên có người tiêu một khoản lớn mua chuộc ngục tốt, lén lút xâm nhập thủy lao.

Ngục tốt là người của ta, cố ý thả lỏng cảnh giới, đưa kẻ đó vào trong.

Khi kẻ đó cầm dao găm đâm về phía ta, ta liền biết: cá đã cắn câu.

Sở Tiêu từ trong bóng tối lao ra, bắt sống thích khách, không ngờ lại là cung nữ của Bảo Hoa cung.

“Tháo khớp hàm của ả ta, đề phòng tự sát!”

Ta vừa ra lệnh, Sở Tiêu lập tức làm theo.

Chúng ta phối hợp vô cùng ăn ý.

Bảo Hoa cung là nơi ở của Quý phi nương nương, ban đầu cung nữ ấy không thừa nhận mình thuộc hạ của Quý phi, nhưng sau một hồi tra tấn, cuối cùng cũng khai ra.

Mà Quý phi, lại chính là vị tiểu thư thất lạc nhiều năm của phủ Tể tướng.

Thái hậu nghe xong thì nói: “Quý phi chẳng giống Tể tướng, cũng không giống cố phu nhân của ông ta, lấy gì chứng minh nàng ta là tiểu thư thất lạc thật sự? Hay vốn dĩ nàng ta là nội gián địch quốc cài vào?”

Thái hậu khép mắt lại, thần sắc chưa bao giờ nghiêm trọng như lúc này: “Quý phi vào cung đã hơn mười năm… xem ra, đại Sở ta sớm đã bị thâm nhập rồi…”

Chuyện này giải thích vì sao hậu cung bấy lâu nay chẳng ai mang thai.

Tiểu thúc lại tra được một chuyện còn kinh hoàng hơn.

“Ban đầu, là kế thất của Tể tướng tìm được ‘tiểu thư thất lạc’.

Nguyên phối của Tể tướng bên ngoài thì nói là bệnh mất, nhưng thực tế, thi thể đen kịt, rõ ràng bị hạ độc.”

“Hơn nữa, trong số các trọng thần trong triều, ai mất nguyên phối, không lâu sau đều tái hôn với một kế thất.

Những kế thất ấy đều giỏi nấu ăn, còn thi thể nguyên phối thì đều bị thối rữa đen sạm.”

“Trước khi chết, các nguyên phối ấy đều xuất hiện triệu chứng giống nhau — toàn thân hoại tử.”

Cả người ta run lên, nghĩ đến bản thân mình.

An Nguyệt Dao giỏi nấu ăn, mà kiếp trước ta trước khi chết, cũng toàn thân thối rữa.

8

Nghĩ đến việc còn nhiều nội gián nữa đã len lỏi vào các gia tộc quyền quý, cả ta, Thái hậu, tiểu thúc và Sở Tiêu đều lạnh toát sống lưng.

Âm mưu ẩn mình mười mấy năm của địch quốc, đủ để hủy hoại căn cơ đại Sở!

Ta choáng váng đầu óc.

Chợt nhớ lại chuyện Tiêu Dự từng kể về lần gặp gỡ với An Nguyệt Dao.

Tất cả… sao lại trùng hợp đến thế?

Tiêu Dự từng đi Giang Nam xử lý nạn nước, do tỳ vị yếu, giữa hè nóng bức ăn uống khó khăn, tình cờ An Nguyệt Dao đến đưa cơm cho huynh nàng, để Tiêu Dự nếm thử món ăn của nàng.

Từ đó hai người quen biết, rồi yêu nhau.

Kiếp trước, kể từ khi An Nguyệt Dao gả vào phủ Quốc công, công nghệ thủy lợi, cơ khí, nỏ bắn của địch quốc dần dần vượt qua đại Sở.

Cha con nhà họ Tiêu đều làm việc ở Bộ Công.

Lẽ nào… là An Nguyệt Dao đánh cắp bản thiết kế?!

Phán đoán của ta, dường như sắp được xác thực.

Ta choáng váng, ngã nghiêng người, được Sở Tiêu kịp đỡ lấy: “Nhị tiểu thư Tống gia, nàng không sao chứ?”

Ta lắc đầu: “Tiếp tục điều tra… đợi thời cơ chín muồi, phải một lưới bắt gọn!”

Nói rồi, ta nhìn về phía Thái hậu: “Không biết giờ đây, muốn đề phòng Quý phi, liệu còn có thể giúp Hoàng thượng nối dõi không?

Quý phi giỏi nấu ăn, nhiều năm nay Hoàng thượng chỉ mê khẩu vị đó.

E là… long thể đã chẳng còn khả năng để hậu cung thụ thai.”

Ta lại quay sang Sở Tiêu: “Thế tử, ngài nhất định phải sớm sinh con nối dõi, nếu không, đại Sở ta e là sẽ không còn người kế thừa.”

Sắc mặt Sở Tiêu trở nên phức tạp.

Lần này hắn đến kinh thành trước thời hạn một tháng, là do Hoàng thượng triệu vào, muốn bàn chuyện lập di chiếu.

Ta đề xuất: “Thế tử Sở, tốt nhất nên nhanh chóng chọn vài mỹ nhân, sinh thật nhiều con cái để phòng ngừa bất trắc.”

Đây thật sự là lời khuyên chân thành!

Thế nhưng Sở Tiêu đột nhiên nhảy dựng, buông tay, lùi hẳn ba bước, trừng mắt nhìn ta:

“Tống Nam Chi! Nàng có biết mình đang nói gì không hả?!

Nàng coi ta là gì? Ta không phải giống đực chuyên phối giống đâu!”

Tiểu thúc ho nhẹ một tiếng.

Thái hậu định nói rồi lại thôi.

Nhưng ta thật lòng mà nói.

Tiếp theo, ám vệ bắt đầu theo dõi sát sao nữ quyến các đại thần đáng ngờ.

Quý phi cũng bị đưa vào tầm giám sát.

Bên phủ Quốc công Tiêu, rất nhanh có tin truyền đến:

“Tiêu đại công tử và đầu bếp xảy ra tranh cãi.

Đầu bếp tức giận động thai khí, thấy ra máu.

Nguyên nhân là vì cô ta đã có thai, nhưng phủ Tiêu mãi vẫn không cho cô ta danh phận, nên mới ầm ĩ lên.”

Kiếp trước, vì ta chịu gả đi, nên An Nguyệt Dao mới thuận lợi làm thiếp.

Còn kiếp này, ta không gả.

Thế gia sao có thể để thiếp thất vào cửa trước?

Nàng ta đương nhiên không có danh phận.

Kiếp trước, ta vốn dĩ cũng từng mang thai, nhưng trưởng tử của Tiêu Dự và An Nguyệt Dao đâm thẳng vào bụng ta, khiến ta sảy thai.

Hiện tại, đứa bé ấy không giữ được, thì cũng là báo ứng.

Ám vệ lại báo: “Tiêu đại công tử và đầu bếp cãi nhau rất gay gắt. Nghe nói Tiêu đại công tử đã không ăn đồ nàng ta nấu nữa.

Hai người chiến tranh lạnh đã mấy ngày.”