- Trang chủ
- MỘT KẺ NGỐC, MỘT TẤM CHÂN TÌNH
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: MỘT KẺ NGỐC, MỘT TẤM CHÂN TÌNH
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
“Chỉ là thuốc khiến người ta nôn máu đau đớn nhất thời thôi.”
Nghe vậy, ta chết lặng quay đầu nhìn Tống Hồng Anh.
Nàng ta sải bước đến, luồn tay xoa rối tóc ta mà cười nhạt:
“Tiểu A Lê, có những chuyện càng sớm lựa chọn thì càng tốt.”
“Cũng không tệ, ngươi làm đúng như ta mong đợi.”
“Không chọn cái tên cặn bã Thẩm Chi Châu ấy.”
Thẩm Chi Châu trợn mắt, không dám tin mà nhìn Tống Hồng Anh.
“Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy?”
“Làm gì à?”
Tống Hồng Anh cười khẩy, giọng lạnh băng:
“Hỏi ngươi mới đúng.”
“Cha mẹ của A Lê vì tra án tham ô mà cả nhà bị diệt môn thiêu chết, cuối cùng nàng ta mới phải nương nhờ vào Thẩm gia các ngươi.”
“Con gái của bậc trung nghĩa như vậy, ngươi đã đối xử với nàng ra sao?”
“Bao lần vứt bỏ, làm nàng bị thương thế nào.”
“Lúc ngươi lừa nàng lên rừng lê trên núi Tư Mộ, có biết nàng ngã xuống suýt mất mạng không?”
Ta sững người, chợt đối diện với bóng hình mơ hồ trong trí nhớ.
“Hóa ra… là ngươi đã cứu ta?”
Tống Hồng Anh gật đầu, nhéo nhẹ mặt ta nói:
“Vừa khéo đi ngang qua, tiện tay cứu được một tiểu ngốc tử.”
Nói rồi, nàng ta quay sang nhìn Thẩm Chi Châu đầy khinh miệt:
“Tiểu A Lê thật ngốc, đã nhận định rồi thì chẳng biết quay đầu.”
“Ta vốn nghĩ ta đi biên ải, để ngươi tự ngẫm lại lòng mình cho rõ.”
“Kết quả ngươi hay thật, cố ý hại A Lê rơi xuống nước, chỉ để dẫn lính canh đuổi theo ta rời kinh.”
“Cũng may A Lê họa từ phúc mà quên sạch chuyện cũ, mới nhận lầm Thẩm Thanh Mặc làm phu quân.”
“Ta còn gửi thư giục Thẩm Thanh Mặc mau chóng lừa A Lê thành thân, còn ngươi thì không chịu yên phận, trên đường về kinh bao nhiêu trận mai phục đều tránh được.”
“Cuối cùng còn phá hỏng đại hôn, làm tiểu A Lê không vui.”
Thẩm Thanh Mặc hiển nhiên cũng không ngờ những chuyện này, mới định mở miệng đã bị Tống Hồng Anh ngăn lại:
“Còn ngươi nữa, Thẩm Thanh Mặc.”
“Đã làm thì cũng phải nói rõ với nàng.”
“Lâm thần y là ngươi mời đến đúng không?”
“Ngày trước Tô gia vốn tìm Lâm thần y để giải độc, lại vì bị diệt môn mà lỡ mất thời gian chẩn trị.”
“Là ngươi vẫn luôn tìm ông ta, còn hao tâm tổn sức chích máu thử độc cho ông ấy, mới đổi được ông chịu phá lệ cứu A Lê lần nữa.”
“Ngươi cứ cho rằng A Lê bị trúng độc nên ngốc dại, nên mới chấp nhất ngọc bội mà nhận nhầm tình ý.”
“Nhưng tình ý của kẻ ngốc, mới càng chân thành trong sáng.”
Tống Hồng Anh nhẹ ôm ta một cái, khẽ dặn:
“Tiểu A Lê, về sau phải sống cho thật tốt đấy.”
Nàng vẫy tay, sải bước bỏ đi.
Thẩm Chi Châu lảo đảo nhìn ta, mang theo tia hy vọng cuối cùng mà hỏi:
“A Lê, ta không tin.”
“Không tin ngươi sẽ thích hắn.”
Ta nhớ lại từng lời Tống Hồng Anh vừa nói, những gì từng bị che giấu như sương mù tan đi, rốt cuộc cũng nhìn rõ.
“Nàng nói đúng.”
“Ta thật lòng thích Thanh Mặc, muốn cùng Thanh Mặc mãi mãi bên nhau.”
Ta nắm chặt tay Thẩm Thanh Mặc, hít sâu một hơi nói:
“Thẩm Chi Châu, ngươi cứ nói A Lê là ngốc tử.”
“Nhưng kẻ ngốc cũng biết vui cũng biết đau, ngươi làm ta đau, hết lần này đến lần khác.”
“Nương nói phu quân sẽ đối tốt với ta.”
“Nhưng ngươi thì chẳng hề tốt với ta chút nào.”
“Còn một câu Tống tỷ tỷ chưa nói.”
“Chấp nhất ngọc bội ấy, còn có ta.”
“Là ta vẫn luôn tin người cầm ngọc bội là phu quân của A Lê, sẽ thương A Lê.”
“Ta quên mất nương cũng từng nói, nếu người cầm ngọc bội ấy không đối tốt với A Lê.”
“Thì A Lê sẽ tự đi tìm người đối tốt với A Lê.”
“Giờ A Lê đã tìm được rồi.”
Thẩm Chi Châu nhìn ta đầy đau thương, cuối cùng khàn giọng nói:
“Được.”
Hắn lảo đảo đứng lên, đi mấy bước liền ngã nhào xuống đất.
Ta muốn chạy tới đỡ, nhưng Thẩm Thanh Mặc đưa tay ngăn lại.
“Hắn nên học cách tự mình gánh lấy.”
Chúng ta xuống núi, vừa đến chân núi thì Lâm thần y đã lôi ta đi làm nốt trị liệu cuối cùng.
Bảy ngày bảy đêm ngâm dược tắm thuốc, máu trong người khi thì sôi trào, khi thì lạnh buốt.
Nhưng cuối cùng cũng qua được.
Thấy ánh mắt ta trong trẻo sáng rõ, Lâm thần y hài lòng gật đầu:
“Không tệ.”
“Tiểu cô nương, lão phu việc nên làm đã làm xong.”
“Ngày sau cuộc đời này, phải sống cho thật tốt.”
Ông tránh sang một bên, để lộ ra Thẩm Thanh Mặc đã đứng chờ từ lâu.
Ta vô thức chạy lại ôm chầm lấy hắn, hai người siết chặt nhau thật lâu.
Đến khi ra khỏi viện, ta mới nghe tin Thẩm Chi Châu đã rời đi từ sớm, tựa hồ cố ý tránh mặt ta.
“Hắn đi biên ải rồi, nói đã hồ đồ ngần ấy năm, giờ nên làm chút chuyện.”
Thấy ta không nói lời nào, Thẩm Thanh Mặc lo lắng hỏi:
“A Lê, làm sao vậy?”
Ta mỉm cười, giơ tay ôm lấy hắn, chỉ vào gốc lê trong viện nói:
“Không có gì.”
“Chỉ là đang nghĩ, hay là chúng ta cũng trồng thêm vài cây lê trong viện nhé.”
“Đợi đến sang xuân năm sau, sẽ có cả một vườn lê nở hoa.”
Thẩm Thanh Mặc ôm lấy ta, giọng nhẹ nhàng đáp:
“Vậy chúng ta lại làm một lần đại hôn nữa.”
“Lần này, chúng ta sẽ chuẩn bị cho thật đàng hoàng.”
Cây lê xào xạc lay động, như đang khẽ đáp lời…
HẾT