QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
6
Đến khi đi ngủ, ta vẫn còn nghĩ về lời Tiểu Đào nói.
Nhưng có lẽ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ta nghĩ nghĩ rồi bất giác chìm vào giấc ngủ.
Rõ ràng đã rất lâu không mộng thấy những chuyện thương tâm trước kia, thế mà đêm nay lại tuôn về hết.
Trong mớ ký ức lờ mờ ấy, bóng dáng kia rốt cuộc cũng hiện rõ.
Là Thẩm Chi Châu.
Thế nhưng Thẩm Chi Châu trong mộng, hoàn toàn không còn vẻ cầu xin yếu đuối như tối nay.
Hắn vĩnh viễn kiêu ngạo, ánh mắt nhìn ta luôn khiến lòng ta khó chịu.
Ánh mắt ấy, ta nghĩ rất lâu mới hiểu ra, đó là chán ghét và khinh thường.
Còn sâu và đau đớn hơn cả việc ta ghét mùi thịt dê, đủ để xé nát lòng.
Ở cạnh Thẩm Chi Châu, tim ta luôn nhức nhối, khó chịu, buồn bã, những niềm vui ngắn ngủi đều bị đè ép mất.
Ta chẳng hiểu vì sao, nhưng vẫn cứ cố chấp muốn lại gần.
Rõ ràng muốn lùi lại, nhưng bên tai cứ văng vẳng giọng nói của nương:
“Cầm ngọc bội kia, chính là phu quân của A Lê.”
“Phu quân của A Lê, nhất định sẽ rất rất thương A Lê.”
Vì lời của nương, ta nén nhịn hết đau đớn trong lòng, hết lần này đến lần khác cố gắng.
Không sao cả, nương sẽ không lừa A Lê, hắn sẽ thay đổi thôi.
Ta chờ, chờ mãi đến khi mình rơi xuống nước, người cầm ngọc bội kia mới đổi thái độ.
Hắn gọi ta là A Lê, hứa cùng ta thành thân, không còn ghét bỏ cấm ta theo sau.
Hắn chủ động đưa ta đi hết những nơi ta muốn mà chưa từng được tới.
Ta vui vui vẻ vẻ mà chờ, nhưng đúng lúc hạnh phúc nhất thì lại bị nói rằng, hắn không phải phu quân của ta.
Mở mắt ra, chợt phát hiện gối đã bị nước mắt thấm ướt.
Ta chầm chậm cuộn người lại, không hiểu vì sao lại khóc, cũng không hiểu vì sao lại đau lòng đến vậy.
Sáng sớm, Tiểu Đào thấy ta đã tỉnh thì giật mình kêu lên:
“Tiểu thư, sao người dậy sớm thế này?”
“Lúc nãy lão phu nhân hỏi nô tỳ, nô tỳ còn nói tiểu thư chắc còn phải một lúc nữa mới dậy.”
Nghe đến ba chữ “lão phu nhân”, ta liền ngẩng đầu hỏi:
“Tổ mẫu tìm ta ư?”
Chưa kịp hỏi thêm, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.
Lão phu nhân Thẩm gia chống gậy chầm chậm bước vào.
“A Lê.”
Ta vội vàng chạy tới nghênh đón, áy náy nói:
“Tổ mẫu, là A Lê không phải.”
Lão phu nhân đưa tay vuốt đầu ta, nhẹ giọng nói:
“Không phải lỗi của A Lê.”
“Năm xưa Thẩm gia và Tô gia có hôn ước, nhưng lại chưa nói rõ là ai.”
“Chỉ vì ngươi và Châu nhi một trước một sau ra đời, mới thành ngầm mặc định như vậy.”
“Dù A Lê gả cho ai, đều không phải lỗi của A Lê.”
“Vậy nên, A Lê, rốt cuộc con muốn gả cho ai đây?”
Ánh mắt đầy quan tâm dừng trên người ta, nhưng ta lại mãi không thốt ra được câu nào.
Lão phu nhân khẽ thở dài, dịu dàng nói:
“Thôi vậy.”
“Ta đã cho người đuổi cả hai đứa ra khỏi Thẩm phủ.”
“Trước khi A Lê quyết định, tổ mẫu sẽ không để bọn họ bước vào phủ.”
“A Lê chọn ai cũng được, không chọn cũng chẳng sao.”
“Chỉ cần tổ mẫu còn ở đây, sẽ không để ai ức hiếp A Lê.”
Sống mũi ta cay xè, không nhịn được mà ôm chầm lấy lão phu nhân, giọng nghèn nghẹn đáp một tiếng.
Lão phu nhân hiền từ vuốt má ta:
“Đúng lúc, người ta phái đi tìm Lâm thần y cũng có tin rồi.”
“Đợi Lâm thần y tới, A Lê của chúng ta sẽ mau chóng khỏe lại.”
Ta trợn to mắt, không dám tin vào lời mình vừa nghe.
Khi còn rất nhỏ, ta đã mơ hồ cảm thấy mình khác với người khác.
Dù đọc chữ viết chẳng kém ai, nhưng có những lời cứ mãi không hiểu, ánh mắt người ta ra sao cũng chẳng nhìn thấu.
Mỗi lần bị người khác ức hiếp, nương quở trách họ xong lại ôm ta mà nói:
“Là lỗi của nương.”
“Lúc mang thai A Lê đã không chăm sóc thật tốt.”
“Cha và nương nhất định sẽ tìm ra cách để A Lê khỏe lại.”
Nhưng cách chưa tìm được, ta đã không còn gặp lại cha nương nữa.
Nghĩ tới đây, lòng ta không kìm được mà thấy buồn.
Lâm thần y nhanh chóng vào phủ, bắt mạch xem bệnh cho ta xong thì nói:
“Độc này tích tụ đã lâu, nhưng may mắn vẫn có cách giải.”
“Mỗi ngày châm cứu tắm thuốc uống thuốc, chưa tới một tháng sẽ khỏi hẳn.”
Lão phu nhân mừng rỡ, thưởng cho Lâm thần y rất nhiều bạc, nhưng ông chỉ lắc đầu từ chối, ánh mắt sâu xa nhìn ta mà nói:
“Không cần.”
“Khoản thù lao này đã có người trả đủ hai lần rồi.”
7
Thẩm Chi Châu bị đuổi ra khỏi phủ, ngày nào cũng cho người mang đồ tới tặng ta.
Có khi là trang sức châu báu, khi thì thư họa, còn có đủ loại vải vóc y phục.
Thẩm Thanh Mặc thì khác hẳn, ngoài mấy cây trâm tai nho nhỏ tinh xảo, còn lại phần nhiều là du ký sơn thủy và các vị thuốc quý, xen giữa còn có mấy bức thư.
Khác với Thẩm Chi Châu cứ khuyên ta tha thứ, Thẩm Thanh Mặc chỉ hỏi những chuyện rất đỗi thường ngày.
Ăn uống đàng hoàng chưa, ngủ có ngon không, thuốc có chịu uống không…
Nhưng vì giải độc quá đau đớn, ta chẳng còn tâm trí để để ý đến mấy thứ ấy, chỉ thỉnh thoảng lật xem những quyển du ký, tưởng tượng ra cảnh núi sông chưa từng thấy bao giờ.
Ngày nối ngày trôi qua, giữa chừng còn xảy ra một tin lớn.
Người khiến Thẩm Chi Châu không tiếc thân mà đi tận biên ải – chính là tiểu thư Tống phủ Tướng quân, Tống Hồng Anh, nay đã hồi kinh.
Nghe nói nàng ta giữa phố lớn chất vấn Thẩm Chi Châu vì sao nuốt lời mà quay về kinh thành sớm.