Quay lại chương 1 :
Hôm trước, ta thấy hắn gói một bọc ngân lượng và vàng bạc, ra khỏi phủ suốt một đêm.
Sáng hôm sau, hắn về phủ nghỉ ngơi chốc lát, rồi lại khoác áo ra đi.
Hắn không nói với ta nửa lời, nhưng lòng ta mơ hồ cảm thấy chẳng lành, vội vàng đuổi theo.
“Phu quân, phu quân…” Ta gọi với theo sau lưng hắn.
Bóng áo đen kia không hề dừng lại, trong thoáng chốc đã bước ra tới đại môn.
Ta cuống cuồng đuổi theo, bước vội một bước, chân trượt ngã nhào xuống.
Máu nhanh chóng trào ra từ thân dưới, thấm đẫm mặt tuyết trắng.
Khi ấy, ta đã mang thai ba tháng.
“Phu nhân! Phu nhân…”
Gia nhân hoảng hốt vây quanh.
Tạ Ninh Thần khựng lại một thoáng, nhưng không ngoái đầu lấy một lần, cứ thế bước qua ngưỡng cửa, bóng dáng biến mất trong màn tuyết trắng.
Ngày hôm đó, hắn không quay lại nữa.
Vài ngày trước, Tạ Ngọc Khanh và Tạ Ninh Thần đã bí mật định sẵn mưu kế, nhân lúc Thái hậu rời cung đi dâng hương ngoài thành, sẽ bày binh phục kích.
Hắn dùng trọng kim hối lộ thống lĩnh Ngự Lâm quân, nhưng không ngờ người nọ lại quay giáo đầu hàng, đem mọi việc bẩm báo với Thái hậu.
Quân Ngự Lâm lục soát phủ họ Tạ, phát hiện mấy tờ thư từ qua lại giữa hai người họ. Trong đó có một tờ do chính tay Tạ Ninh Thần viết, vài dòng chữ rõ ràng:
“Dâm phụ nắm triều chính ngoài, chen chân hậu cung trong. Phải trừ!”
Thái hậu giận dữ như sấm, lập tức hạ chỉ xử trảm Tạ Ninh Thần tại chỗ, còn Tạ Ngọc Khanh thì bị ban rượu độc.
Toàn bộ phủ họ Tạ, kể cả gia quyến của Tạ thị lang, đều bị xử chém, tru di.
Chỉ còn ta là được Thái hậu vì niệm tình cũ mà lưu lại tính mệnh, nhưng bị giáng làm thứ dân, đày đến vùng đất hoang giá lạnh.
Khi ấy ta vừa mới sảy thai, thân thể hư nhược, chẳng chịu nổi gian khổ, chết bệnh giữa đường khi bị lưu đày.
Kiếp này ta có thể sáng suốt, tỉnh táo như vậy, cũng là vì kiếp trước chịu đủ khổ đau, lòng bị tổn thương đến tột cùng.
8
Giống như kiếp trước, Tạ phi vừa nhập cung liền được Hoàng đế sủng ái vô cùng. Chưa được mấy tháng, nàng ta đã có thai.
Hoàng hậu vì thế ghen tỵ, ba ngày hai bận tới Thái hậu khóc lóc oán trách.
Thái hậu cũng lo lắng, cứ đà này để người khác sinh trước hoàng tự, mà Hoàng hậu mãi chưa có thai, chẳng phải sẽ bị thiên hạ bàn tán hay sao. Thế là người khuyên Hoàng đế:
“Ngọc phi đã mang thai, không tiện thị tẩm. Hoàng thượng nên mưa móc đều khắp, nhất là nên thường lui tới tẩm cung của Hoàng hậu.”
Câu này chọc giận Tạ phi. Xuân Hỷ liền lén truyền tin cho ta:
“Tạ phi nương nương thường hay âm thầm oán trách Thái hậu, nói bà đã tuổi cao, chẳng chịu giao quyền lại cho Hoàng thượng, chuyện trong hậu cung cũng không buông tay.”
Còn nói Tạ phi đã lén cho tâm phúc xuất cung, tất là đi liên hệ với bên nhà mẹ đẻ—Tạ thị lang cùng Tạ Ninh Thần.
Từ đó, Tạ Ninh Thần đối với ta mấy lần muốn nói lại thôi.
Hẳn là lại muốn ta mở miệng xin Thái hậu tha cho Tạ Ngọc Khanh, nhưng nhớ đến cái tát cùng trận mắng của ta lần trước, rốt cuộc vẫn chẳng dám nói ra.
Từ sau khi thành thân, ta luôn lấy cớ ngủ không sâu, kiên quyết chia phòng với hắn.
Hôm đó, hắn uống vài chén rượu, liền một hơi đẩy cửa phòng ta mà vào.
Đúng lúc nha hoàn bị ta sai đi lấy nước, trong phòng chỉ còn mình ta.
Tạ Ninh Thần lập tức vung tay kéo ta lên, ném thẳng xuống giường.
Lưng ta đập vào cạnh giường, đau đến thét lên: “Tạ Ninh Thần, ngươi điên rồi sao?!”
Hắn áp người đè xuống, trong mắt toàn là tia máu, khóe môi lại hiện nụ cười thỏa mãn:
“Quận chúa, ta và nàng đã là phu thê, làm chuyện vợ chồng thì sao gọi là điên?”
Không thèm để ý tới ta phản kháng, hắn lập tức đưa tay cởi y phục ta, ánh mắt dần hiện vẻ điên cuồng:
“Chờ đến khi ta và nàng đã là phu thê thật sự, nàng sẽ biết mình không nên chỉ tay ra lệnh với trượng phu, mà phải biết ngoan ngoãn hầu hạ…”
Trong lúc giãy giụa, ta vươn tay rút trâm cài đầu, đâm mạnh vào cánh tay hắn.
Tạ Ninh Thần rú lên một tiếng, lăn xuống giường, đúng lúc thị vệ nghe tiếng động xông vào, đè hắn lại.
Dù đây là phủ Ngự sử của Tạ Ninh Thần, nhưng thị vệ và nha hoàn hầu hạ quanh ta đều là người của phủ quận chúa theo ta về nhà chồng.
Ta lạnh mặt ra lệnh:
“Tạ Ninh Thần uống say làm càn, mạo phạm bản quận chúa. Lôi hắn xuống, dội cho vài thùng nước lạnh cho tỉnh rượu!”
Hắn bị kéo đi, ta ngồi trên giường, cả người run rẩy vì giận.
Hắn vậy mà lại muốn dùng cách hạ tiện này để cưỡng ép ta, tưởng rằng như vậy ta sẽ khuất phục, nghe lời hắn đi cầu xin cho Tạ Ngọc Khanh?
Tính ra thời gian, cũng sắp đến lúc Tạ Ninh Thần mưu phản Thái hậu như kiếp trước.
Kiếp này, ta không những không giúp hắn, mà còn muốn thêm dầu vào lửa, để hắn cùng “ngọc nhi” của mình cùng nhau thiêu rụi.
10
Chẳng bao lâu sau, Tạ phi như nguyện hạ sinh trưởng tử cho Hoàng đế.
Hoàng đế vui mừng khôn xiết, lập tức thăng nàng làm Ngọc quý phi.
Ngài còn định ban chiếu đại xá thiên hạ, để muôn dân đều biết Ngọc quý phi sinh được quý tử.
Đại xá thiên hạ – đây vốn là chuyện chỉ khi tân quân đăng cơ hoặc lập Thái tử mới có thể làm.