Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Trịnh Dư Phi làm như không nghe thấy lời mỉa mai của Ninh Huệ Từ, cứ cúi đầu lặp đi lặp lại xin ta tha thứ.
Thấy ta không đáp, hắn liền rút dao đâm thẳng vào ngực Đỗ Uyển Nương.
“A Doanh, nàng thấy chưa, ta đã giết ả tiện nhân này rồi! Nàng về với ta đi!”
Ta vừa vén rèm kiệu định lên tiếng, đã thấy Ninh Huệ Từ xuống ngựa, bước tới trước kiệu hoa, một cước đá Trịnh Dư Phi ngã lăn ra đất, vừa đánh vừa chửi:
“Ngươi điên à? Hôm nay là đại hỉ của ta, ngươi không chỉ chắn kiệu mà còn giết người giữa đường! Tâm địa ác độc vô sỉ!”
Nói xong còn đạp thêm mấy cái, rồi sai người kéo xác Đỗ Uyển Nương cùng Trịnh Dư Phi đang lăn lộn ra khỏi hiện trường.
“A Doanh, ta làm thế… đều là vì nàng!”
Bị kéo đi, Trịnh Dư Phi còn không quên ngẩng đầu gào lên.
Ta thật sự không thể nhịn được nữa:
“Trịnh Dư Phi, ngươi là loại đàn ông chỉ biết nghĩ cho mình! Ngươi bày ra cái trò này hôm nay, chẳng qua là phủ tướng quân sắp đói đến nơi, muốn lôi cái ví tiền như ta về để nuôi cả nhà chứ gì!”
Lời vừa dứt, cả đám người xem náo nhiệt bật cười ha hả.
Kiệu hoa trong tiếng cười rộn ràng lại được nâng lên, phía sau rốt cuộc cũng không còn tiếng hắn gọi với theo nữa.
Về sau, Ninh Huệ Từ kể ta nghe — Trịnh Dư Phi giết người giữa phố, lại là chính thê do chiến công cầu cưới, Hoàng đế nổi giận lôi đình, giáng hắn đi thủ biên, cả đời không được quay lại kinh thành.
Lại nghe đồn, cha ruột đứa bé — người bị Trịnh Dư Phi “đội mũ xanh” — biết tin mẹ con đều bị hại, trong đêm lẻn vào doanh trại, đánh gãy một chân hắn.
Quan lộ tan tành, nửa đời còn lại, phải chống gậy mà sống.
Khi ấy, ta đang tựa vào lòng phu quân như hoa như ngọc của mình, mang theo cái bụng tám tháng tròn căng, khẽ mỉm cười.