QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
“Ta còn từng làm hòa thượng cơ mà!”
Hắn giấu tay trong tay áo, có chút khinh thường lời ta.
“Chỉ là dẫm trúng phân một lần, chẳng lẽ ngươi cho rằng lần nào cũng sẽ như thế à?”
“Vương phi không chê ta sao?”
Nói gì thì nói, ta có thể tái giá với người thường, nhưng Vĩnh Ninh vương phủ thì đúng là ta trèo không nổi.
“Ta bảo bà ấy, đời này nếu không cưới được nàng, ta sẽ làm hòa thượng suốt kiếp. Thế là bà gật đầu đồng ý luôn.”
Lúc nói những lời này, hắn đắc ý vô cùng, cứ như chờ ta khen ngợi vậy.
“Vậy vì sao chàng lại muốn cưới ta?”
Ta hơi mơ hồ, trong trí nhớ chưa từng có chút giao tình gì với thế tử điện hạ này.
Hắn thở dài, nét mặt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ:
“Thuở nhỏ nàng cùng phụ mẫu lên chùa Ân Minh lễ Phật, thấy ta xinh đẹp liền đòi bắt ta về làm phu quân. Ta bảo ta là hòa thượng, không cưới được.”
“Sau đó thì sao?”
Hắn giơ tay gõ vào trán ta một cái:
“Sau đó nàng nhét ngay bánh bao thịt vào miệng ta, bảo ăn rồi thì không còn là hòa thượng nữa.”
Ặc… nghe hắn nói vậy, hình như ta cũng mơ hồ nhớ ra chuyện ấy… nhưng cảm giác có gì đó sai sai.
“Ta nhớ hình như là chàng bảo, cho chàng ăn bánh bao thì chàng sẽ cưới ta mà?”
“Khụ khụ…”
Hắn ho khan hai tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Chắc nàng nhớ nhầm rồi. Dù sao thì cũng vì nàng mà ta không làm được hòa thượng, giờ đang thiếu một nương tử, ta thấy nàng hợp nhất.”
Sáng sớm hôm sau, Vương phi phủ Vĩnh Ninh liền mang theo sính lễ đầy nhà tới cửa cầu thân.
Phụ mẫu ta lo ta không bằng lòng, bèn khéo léo từ chối, nói phải hỏi qua ý ta trước.
“Phụ mẫu, con gả!” — ta sảng khoái đáp luôn.
Phụ thân ta còn tưởng ta sợ đắc tội Vĩnh Ninh vương phủ nên đành chấp nhận, vội nói:
“Con gái à, nếu con không muốn gả, thì cứ không gả. Vương phủ gì phụ thân cũng chẳng ngán!”
Ta vỗ vai ông, dõng dạc nói:
“Lão Giang à, phụ thân không biết đâu, vị thế tử phủ Vĩnh Ninh ấy, đúng là đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, cá lặn chim sa, căn bản là tiền phu của con không thể nào sánh được!”
9
“Hơn nữa, ta nghe nói chàng ấy là chuyển thế của một vị đệ tử ngồi bên Phật Tổ Như Lai. Gả cho chàng, phủ Tể tướng nhà ta sau này sẽ được Phật quang chiếu rọi, ta đâu có lỗ gì!”
Phụ mẫu và các huynh tẩu tẩu nghe xong đều cảm thấy có lý, lập tức hồi âm cho Vương phi phủ Vĩnh Ninh, hôn sự giữa ta và Ninh Huệ Từ cứ thế mà định xuống, trùng hợp thay, lại đúng cùng ngày cưới với Trịnh Dư Phi.
Nào ngờ hôm ta cùng Ninh Huệ Từ đến Kim Các Các chọn đồ trang sức, lại tình cờ đụng phải Trịnh Dư Phi đang đưa Đỗ Uyển Nương đến chọn đồ cưới.
Không còn cách nào, kinh thành nhỏ như thế, ngẩng đầu cúi đầu đều gặp, ta vốn định kéo Ninh Huệ Từ tránh đi, ai ngờ lại bị Trịnh Dư Phi chặn đường trước.
“Giang Doanh, ngươi thiếu đàn ông đến thế sao? Mới hòa ly được mấy ngày đã vội vàng thân thiết với người khác? Hay là từ lúc ta chưa về các ngươi đã thông đồng với nhau rồi?”
Bốp!
Ta còn chưa kịp phản ứng thì Ninh Huệ Từ đã vung tay tát thẳng lên mặt hắn.
“Câm cái miệng chó của ngươi lại. Trịnh tướng quân tưởng ai cũng như ngươi à? Không cưới hỏi đàng hoàng, tư tình vụng trộm, bụng to vượt mặt mới vội vã cưới vào phủ?”
Khách khứa xung quanh không nhịn được bật cười, chuyện ta hòa ly với Trịnh Dư Phi vốn đã ồn ào khắp thành, lý do cụ thể thì một truyền mười, mười truyền trăm, ai ai cũng nghe nói sơ qua.
Giờ hắn còn dám ngông cuồng vu vạ ta và Ninh Huệ Từ, đáng tiếc, vị tân hôn phu của ta chẳng phải người hiền lành dễ nhịn.
“Giang cô nương thật là có phúc, tiễn được một tên lăng nhăng như Trịnh Dư Phi, rước về một vị thế tử phủ Vĩnh Ninh.”
“Thế tử không chỉ tuấn tú, còn nghe nói hoàn tục là vì Giang cô nương nữa đấy.”
“Trời ơi, hâm mộ thật, giá mà ta cũng có số như vậy…”