16
Lúc tỉnh lại, ta đã bị trói chặt trong một căn phòng tối tăm đầy mùi rơm mục.
Ta vạn lần không ngờ — khi mở mắt ra, lại trông thấy người ấy!
— Lưu Y Y?
Nàng vẫn một thân hoa phục, dung nhan tuyệt mỹ, nhưng nét thanh lãnh tựa sương sớm ngày nào nay lại nhuốm vẻ hoảng loạn cùng tái nhợt.
Vừa thấy ta mở mắt, nàng đã bật cười lạnh đầy hằn độc:
“Quả nhiên là ngươi, con tiện nhân này. Không ngờ ngươi thực sự chưa chết!”
Nàng lẽ ra đã là Hoàng hậu, sao lại xuất hiện nơi đây?
Song điều ta bận tâm hơn là một chuyện khác:
“An An đâu?”
“Con gái ta đâu? Ngươi đã làm gì nó?!”
“Ngươi yên tâm, cái thứ nghiệt chủng kia tạm thời vẫn bình yên. Nhưng nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, thì… chưa chắc nữa.”
Nàng nói vậy, chắc chắn phía sau có Lạc Thanh Dịch làm hậu thuẫn.
Ta cố ép nhịp thở, giữ cho tâm thần bình ổn, cất tiếng lạnh lùng:
“Lưu Y Y, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta chưa từng dây dưa với Lạc Thanh Dịch, lại càng không phá hoại mối duyên giữa các ngươi. Sao ngươi còn phải đối xử với ta như vậy?”
“Ta chưa từng làm gì có lỗi với các ngươi. Chỉ có các ngươi — một kẻ hứa cho ta nghìn lượng hoàng kim, một kẻ hứa vạn lượng vàng — thế mà đến cả cái bóng của bạc vàng, ta cũng chưa từng thấy!”
“Vì các ngươi… ta đã chết một lần rồi.”
“Nay các ngươi còn muốn hãm hại ta cùng hài nhi của ta, há chẳng phải ép người thái quá ư?!”
Nghe ta nói vậy, Lưu Y Y lặng thinh hồi lâu, rồi đột nhiên bật cười, giọng điệu âm lãnh lạnh buốt:
“Đỗ Vân Khanh… quả nhiên ngươi đã biết điều gì đó.”
“Chính vì sợ chết, nên ngươi mới cố ý né tránh khỏi kịch bản định sẵn này phải không?”
“Nhưng… ngươi không thể không theo kịch bản!”
“Ngươi là nữ phản diện ác độc kia mà! Ngươi phải dây dưa không dứt với Lạc Thanh Dịch, phải trăm phương ngàn kế làm nhục ta, cuối cùng chết thảm nơi phố chợ mới đúng!”
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng chấn động.
Lẽ nào… thật sự còn có kẻ khác cũng biết về giấc mộng kia của ta?
17
Lưu Y Y bật cười khanh khách, giọng cười khiến người rợn tóc gáy:
“Đỗ Vân Khanh… thì ra ngươi thật sự đã biết? Nên mới cố ý làm trái với kịch bản ấy?”
“Nhưng thế là sai rồi! Chính vì ngươi khiến kịch bản bị bóp méo, nên mới thành ra cục diện như ngày hôm nay!”
“Ta mới là nữ chính của câu chuyện này! Lạc Thanh Dịch là nam chính của ta! Hắn lẽ ra phải cưới ta, ta là thanh mai trúc mã, là Thái tử phi, là Hoàng hậu duy nhất của hắn, là ái nhân suốt kiếp!”
“Vậy mà giờ, vì ngươi… mọi thứ đều sai cả rồi!”
“Ngươi vốn chỉ là một phản diện tầm thường, một quân cờ để gắn kết chúng ta thêm sâu đậm!”
“Thế mà ngươi dựa vào đâu, lại khiến hắn mãi không quên được ngươi? Giả chết, ngã xuống vực — tất cả đều là ngươi cố ý sao?!”
Lưu Y Y càng nói càng kích động, tóc tai tán loạn, ánh mắt dại đi, gần như điên cuồng.
Ta ngây người đứng lặng.
Ta không thể hiểu hết được những lời nàng nói.
Nữ chính? Nam chính? Phản diện độc ác?
Trong lời nàng, mọi chuyện nghe như thể là một đoạn thoại bản, một tuồng diễn đã được an bài sẵn từ trước.
Phải như lời nàng, phải theo giấc mộng ta từng thấy:
Lạc Thanh Dịch và nàng lưỡng tình tương duyệt, cầm sắt hòa ca, còn ta… chết thảm nơi đường phố, phơi xác không toàn.
Toàn thân ta lạnh buốt.
Nhưng đây là nhân sinh của ta!
Dù ta chẳng cao quý, chẳng phải nữ chính gì cả…
Nhưng ta cũng là một con người bằng máu bằng thịt!
Chẳng lẽ, chỉ vì các ngươi có cái gọi là “kịch bản”, mà ta liền đáng phải chết sao?!
Ta căm hận gào lên:
“Lưu Y Y, ngươi điên rồi!”
“Ta không muốn chết — có gì sai sao?!”
“Ta đã cố hết sức tránh xa các ngươi, lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ?!”
“Chưa đủ!”
Lưu Y Y thét lớn, cắt ngang lời ta:
“Ngươi phải chết! Chỉ khi ngươi chết đi, Lạc Thanh Dịch mới thôi nhớ thương ngươi!”
“Chỉ khi ấy… ta mới có thể trở thành Thái tử phi! Mới có thể làm Hoàng hậu!”
“Tất cả… đều là lỗi của ngươi!”
“Cho nên, để khôi phục lại kịch bản — ngươi đi chết đi!”
Dứt lời, nàng bật lửa trong tay.
Ngọn lửa nhỏ bùng lên, rơi xuống nền đất đầy dầu cháy.
Chỉ trong khoảnh khắc, lửa bốc cao hừng hực giữa căn phòng tối.
Nàng đẩy cửa bước đi, trước khi rời khỏi còn ngoái lại nhìn ta một cái, ánh mắt độc ác, đắc ý:
“Ngươi yên tâm… thứ nghiệt chủng kia… cũng sẽ sớm tới bầu bạn với ngươi thôi.”
18
Cửa đóng sầm lại.
Ta liều mạng giãy giụa, cố thoát khỏi trói buộc.
Vừa rồi cùng nàng nói chuyện đã lâu, kỳ thực là cố ý kéo dài thời gian.
Ta thân là y nữ, trên người thường mang theo dao nhỏ để hái thuốc, cắt cỏ.
Dây thừng trên tay, đã sớm bị ta mài đứt quá nửa.
Khi ta thoát khỏi trói buộc, trong phòng đã là khói đen cuồn cuộn.
Ta bị sặc đến ho không ngừng.
Nhưng ta không thể gục ở đây — An An của ta vẫn còn đang đợi ta!
Lối cửa đã bị lửa lớn bao trùm, nhưng ta không còn đường lui.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, song ta nghe chẳng rõ.
“Cháy rồi!”
“Bệ hạ… lửa lớn như thế… không thể vào đâu!”
Tựa hồ có tiếng binh khí chém lên cửa gỗ.
Ta vui mừng, chẳng kịp nghĩ gì nhiều, dùng tay áo che miệng mũi, gào lớn:
“Tránh ra!”
Đoạn cúi rạp người, dồn hết khí lực toàn thân, lao mình về phía cánh cửa gỗ đang bốc cháy dữ dội!
Cửa gỗ bị lửa thiêu, lại thêm bị chém phá, đã sớm lung lay sắp đổ — quả nhiên bị ta đụng bật ra.
Tóc ta, áo ta đều bị bén lửa, thân mình nhào vào một vòng tay rắn rỏi, ấm áp.
“Khụ… khụ!”
Ta hít một hơi thật sâu, ngụm khí trong lành bên ngoài ùa vào lồng ngực.
Bên tai truyền đến một tiếng gọi cuống quýt đầy kinh hoàng:
“Khanh khanh!”
Chính là thanh âm của Lạc Thanh Dịch!
Chàng ôm chặt lấy ta, chẳng chút do dự.
Song tim ta lại như bị bóp nghẹn — rối loạn, hoảng hốt.
Ta vờ như đã kiệt sức, mềm nhũn trong lòng chàng, đợi đến lúc đám người xung quanh chạy tới giúp ta dập lửa trên thân thể—
Liền thừa cơ rút lui, quay người bỏ chạy!
“Khanh khanh—!”
Ta không thể ở lại đây!
Nếu Lưu Y Y muốn giết ta, vậy Lạc Thanh Dịch nhất định cũng chẳng dung tha ta.
Chỉ là ta không hiểu, Thái tử điện hạ từ xưa đến nay vốn giỏi giả vờ, lên làm đế vương rồi vẫn chẳng đổi bản sắc.