15
Tầm nhìn của Tần Triết bị cưỡng chế chuyển đổi.
Anh “trở thành” Hứa Thanh Hoan.
Anh “cảm nhận” được lần đầu cô gặp Tư Niên, ánh mắt thằng bé chứa đầy thù địch và cảnh giác:
“Tôi ghét cô! Cô biến đi! Tôi chỉ cần mẹ tôi!”
Đứa trẻ nhỏ dùng toàn bộ sức lực xô cô ngã.
Ném đồ chơi vào người cô, hất đổ hết món ăn cô đã vất vả chuẩn bị.
Còn anh — người cha — chỉ đứng bên lạnh lùng nói một câu:
“Đó là công việc của cô. Chăm sóc nó cho tốt.”
Anh “trải qua” những đêm dài cô thức khuya trong bếp, chỉ để nghiên cứu những món ăn anh thích.
Anh “trải nghiệm” cảm giác cô dè dặt từng chút một tìm cách bước vào cuộc sống của hai cha con họ.
Anh “thấy” cô mất ba tháng trời mới khiến Tư Niên chịu cho cô nắm tay.
Anh “thấy” cô trong đêm mưa tầm tã, bế đứa trẻ hơn 20 ký chạy bộ mấy cây số tới bệnh viện vì Tư Niên sốt cao.
Anh “thấy” cô từng chút một, dùng hơi ấm từ chính cơ thể mình, từng ngày từng đêm, làm tan chảy trái tim lạnh giá của đứa trẻ.
Cuối cùng, Tư Niên biết cười với cô. Cuối cùng, thằng bé biết đứng ra bênh vực cô khi anh mắng cô. Cuối cùng, trên tấm thiệp, nó viết:
“Mẹ ơi, con yêu mẹ.”
Đó là phần thưởng quý giá nhất cho tất cả những gì cô từng bỏ ra.
Cô tưởng rằng — cô đã thành công. Cô tưởng rằng — mình có thể ở lại, trở thành một phần của gia đình này.
Ánh sáng trong mắt cô lúc đó — rực rỡ và ấm áp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Trái tim Tần Triết như bị ai bóp nghẹt, co rút đau đớn đến khó thở.
Anh muốn gào lên, muốn nói với cô:
“Đúng vậy! Em đã làm được rồi! Em hãy ở lại! Là anh sai! Tất cả là anh sai!”
Nhưng… anh không thể nói ra. Chỉ có thể trơ mắt, bị ép buộc “nhìn tiếp” diễn biến tiếp theo.
Tạ Hiểu Dao quay trở lại. Nữ chính “định mệnh” ấy trở về, mang theo dáng vẻ của kẻ chiến thắng, dễ dàng đạp đổ tất cả nỗ lực suốt ba năm của cô.
16
【Đường dây cốt truyện đã được hiệu chỉnh hoàn tất.】
【Người thực hiện nhiệm vụ “Hứa Thanh Hoan” đã thất bại, thể tinh thần đã rút khỏi thế giới.】
【Dấu vết tồn tại của “Hứa Thanh Hoan” đang được xóa bỏ…】
Giọng nói máy móc lạnh như băng, vang lên như phán quyết cuối cùng.
Hứa Thanh Hoan “biến mất”.
Tạ Hiểu Dao thì như phát điên vì sung sướng.
Cô ta bắt đầu thỏa sức đóng vai “hiền thê lương mẫu”. Màn diễn của cô ta hoàn hảo đến mức đánh lừa được tất cả mọi người.
Ngoại trừ… Tần Tư Niên. Và ngoại trừ tôi — người đang lạnh lùng quan sát bằng đôi mắt đã ngấm đầy độc.
Sự kiên nhẫn của Tạ Hiểu Dao sụp đổ còn nhanh hơn tôi tưởng.
“Tần Tư Niên! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi hả! Đừng có làm đổ màu ra thảm!
Cái thảm đó là hàng thủ công Iran, hàng chục triệu đấy, con biết không?!”
Buổi chiều, tiếng gào thét chói tai của cô ta phá vỡ sự yên tĩnh của biệt thự.
Tôi bước ra khỏi thư phòng, thấy Tần Tư Niên đứng yên giữa phòng khách. Cậu bé vẫn còn cầm cây cọ nhỏ trong tay, dưới chân là vết loang màu xanh lam nổi bật trên thảm trắng.
Cậu bé cúi đầu, cơ thể nhỏ bé đang khẽ run lên.
Tạ Hiểu Dao chống nạnh, gương mặt không giấu nổi sự giận dữ và chán ghét.
“Con đúng là phiền phức thật đấy! Cả ngày chỉ biết gây rối! Con có biết vì chăm con mà mẹ đã bỏ bao nhiêu buổi tiệc quan trọng không?!”
Lời cô ta như từng cú roi quất thẳng vào người Tư Niên, cũng như quất vào tim tôi.
Tôi vẫn nhớ như in.
Có một lần, Tư Niên cũng vô tình làm đổ mực đen lên váy trắng của Hứa Thanh Hoan.
Nhưng cô ấy không hề trách mắng, chỉ ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau bàn tay dính mực của cậu bé, vừa lau vừa dịu dàng nói:
“Không sao đâu, Tư Niên, chỉ là cái váy thôi. Giặt là sạch mà. Con không bị hoảng sợ chứ?”
Sự đối lập quá rõ ràng, và… quá tàn nhẫn.
“Trẻ con gì mà gần bảy tuổi rồi! Nó cố tình làm đấy!”
Tạ Hiểu Dao quay lại thấy tôi, giọng lập tức chuyển sang ấm ức:
“Sớm biết nó phiền như vậy, tôi đã chẳng thèm quay về nữa!”
Câu nói đó như một tia sét giáng thẳng xuống phòng khách.
Tần Tư Niên lập tức ngẩng đầu lên, trên gương mặt nhỏ xíu tràn đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.
Kể từ ngày hôm đó, Tư Niên bắt đầu trở nên trầm lặng.
Cậu bé không chủ động tìm Tạ Hiểu Dao nữa, cũng chẳng mong chờ gì ở tôi.
Cậu như một chú nhím nhỏ, dựng hết gai lên để tự cô lập bản thân khỏi thế giới xung quanh.
Còn Tạ Hiểu Dao, sau vài lần cố gắng lấy lòng thất bại, cũng dứt khoát bỏ luôn lớp mặt nạ.
Cô ta không còn giả vờ làm mẹ hiền nữa.
Sự thiếu kiên nhẫn nhanh chóng biến thành ghê tởm rõ rệt:
“Tần Tư Niên, dọn đống đồ chơi kia đi! Cản đường mẹ rồi đấy!”
“Đừng làm phiền mẹ, không thấy mẹ đang gọi điện à? Tìm ba con mà chơi!”
“Không biết kiếp trước mẹ tạo nghiệp gì mà sinh ra cái của nợ như con!”
Từng lời, từng chữ như dao tẩm độc, cứa thẳng vào những điểm yếu mềm nhất của Tư Niên, từ miệng người đàn bà tô son môi đắt tiền đó thốt ra không chút do dự.
Tôi từng thắc mắc, “Tư Niên sẽ hắc hóa như lời đạn bình luận nói” là như thế nào…
Cho đến khi Tư Niên đổ bệnh.
17
Giao mùa, cậu bé bị cảm nhẹ, rồi giữa đêm bắt đầu sốt cao.
Khi tôi lao vào phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Niên đã đỏ bừng, cậu cứ lảm nhảm nói mớ không ngừng.
Tôi không chần chừ, lập tức bế cậu lên chạy đến bệnh viện…
Lúc đi ngang qua phòng khách, Tạ Hiểu Dao bị tiếng động của tôi và Tư Niên làm thức giấc.
Cô ta khoác áo ngủ lụa mỏng, lê bước ra khỏi phòng, vừa dụi mắt vừa tỏ rõ vẻ cáu bẳn:
“Nửa đêm nửa hôm còn làm ầm ĩ gì thế? Có để người khác ngủ không vậy?”
Khi nhìn thấy Tần Tư Niên đang sốt cao trong vòng tay tôi, cô ta không những không tỏ ra lo lắng chút nào, mà còn nhíu mày, lùi lại như thể sợ chúng tôi truyền bệnh cho mình.
“Lại bệnh nữa? Đúng là phiền phức! Sớm biết thể trạng nó yếu thế này, lúc trước tôi đã không quay về để chuốc lấy cái khổ này!”
Giọng cô ta không lớn, nhưng từng chữ rơi vào tai tôi lại như mũi dùi băng giá chọc thẳng vào màng nhĩ.
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu tôi bất chợt lóe lên một hình ảnh —
Là cái đêm mưa tầm tã ấy.
Hứa Thanh Hoan cũng từng ôm lấy Tư Niên đang sốt cao như thế, thân thể gầy gò của cô run lên bần bật dưới cơn gió lạnh và mưa xối xả.
Cô ấy không gọi được xe, chỉ biết ôm đứa bé nặng hàng chục ký, một bước một bước, chạy băng qua cơn mưa, xuyên đêm đến bệnh viện.
Cô ướt như chuột lột, toàn thân lấm lem, nhưng đứa bé trong vòng tay cô lại được cô bọc kỹ trong áo khoác, không bị ướt một giọt nào.
Còn bây giờ…
Tôi cũng đang bế đứa trẻ ấy, cũng sốt cao như hôm nào. Nhưng người phụ nữ mang dòng máu của nó, lại đứng trong phòng khách ấm áp và sáng trưng, dùng giọng điệu cay nghiệt nhất để oán trách rằng con trai mình… đã làm cô ta mất giấc mộng đẹp.
Trên đường tới bệnh viện, nhiệt độ cơ thể của Tư Niên càng lúc càng cao. Cậu bé mê man liên tục, miệng cứ lẩm bẩm không ngừng, ngắt quãng, khó nghe.
Tôi cúi đầu xuống, đưa tai lại gần mới nghe rõ được cậu đang nói gì.
Cậu bé không gọi “ba”, cũng không gọi “mẹ”.
Mà là—
“Dì Thanh Hoan… con khó chịu quá…”
“Dì Thanh Hoan… sao dì không cần con nữa…”
“Dì Thanh Hoan… con sai rồi… dì quay lại đi…”
Từng lời, như những thanh sắt nung đỏ, hằn sâu vào tim tôi, cháy bỏng và đau đớn,
để lại từng dấu ấn nhòe máu không thể xóa nhòa.
Thì ra… thằng bé chưa từng quên.
Sau khi từ bệnh viện trở về, Tư Niên càng trầm lặng hơn, và cũng… trở nên dễ nổi nóng hơn bao giờ hết.