- Trang chủ
- Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
- Chương 81: Ngoại truyện
Chương 81: Ngoại truyện
Truyện: Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Tác giả: Vân Jibi
- Chương 1: Con ba gang
- Chương 2: Đứa nào muốn cưới nó thì bước qua xác tao
- Chương 3: Đi thả diều
- Chương 4: Si bắt cheo
- Chương 5: Đụng trúng hotboy
- Chương 6: Anh muốn hẹn hò với em
- Chương 7: Sinh vật quý phải bảo tồn
- Chương 8: Anh cõng mày về
- Chương 9: Phi vụ trộm cam
- Chương 10: Dì ghẻ
- Chương 11: Xem phim với hotboy
- Chương 12: Hotboy sợ ma
- Chương 13: Chiến tranh lạnh
- Chương 14: Bị ngất
- Chương 15: Tưởng mày chết luôn rồi
- Chương 16: Một là ăn hết, hai là anh tống hết vô họng mày
- Chương 17: Đừng để anh nắm đầu mày xách về
- Chương 18: Ra phố
- Chương 19: Anh thích thì anh đểu thôi
- Chương 20: Hay mày muốn anh vác mày về?
- Chương 21: Con hâm, ngủ ở đây này
- Chương 22: Dậy thì
- Chương 23: Sảy thai
- Chương 24: Bị thương
- Chương 25: Đừng có thấy anh đẹp trai mà hại đời anh
- Chương 26: Em họ
- Chương 27: Lùn háo sắc
- Chương 28: Giao kèo
- Chương 29: Tập xe máy
- Chương 30: Ôsin cao cấp
- Chương 31: Kế hoạch phá hoại
- Chương 32: Ngoan hiền dễ thương
- Chương 33: Anh đẹp trai tỏ tình
- Chương 34: Đó gọi là ghen sao?
- Chương 35: Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa
- Chương 36: Tình cảm chẳng thể giả dối
- Chương 37: Anh cũng thích mày
- Chương 38: Anh là đồ đểu
- Chương 39: Mày nhất định phải chờ anh về
- Chương 40: Chúng tôi...có lẽ chỉ được đến đây thôi
- Chương 41: Bốn năm sau
- Chương 42: Công việc mới
- Chương 43: Cơm cuộn
- Chương 44: Không phải ghét, mà là hận
- Chương 45: Tôi là sếp hay cậu là sếp?
- Chương 46: Gục ngã
- Chương 47: Muốn tự nguyện hay ép buộc?
- Chương 48: Không muốn làm xấu mặt công ty
- Chương 49: Háo sắc
- Chương 50: Sở thích biến thái
- Chương 51: Muốn tắm chung?
- Chương 52: Ghen à?
- Chương 53: Gọi anh
- Chương 54: Không có quyền từ chối
- Chương 55: Bố vợ
- Chương 56: Em trai
- Chương 57: Tới ngày rồi
- Chương 58: Nỗi sợ hãi
- Chương 59: Hội ngộ
- Chương 60: Hình thành khoảng cách
- Chương 61: Trốn tránh
- Chương 62: Câu trả lời
- Chương 63: Bốn năm thực sự rất dài
- Chương 64: Bạn cũ
- Chương 65: Cô ấy...là.tất cả
- Chương 66: Rời
- Chương 67: Tai nạn
- Chương 68: Anh về rồi, không đi nữa
- Chương 69: Ở đây với vợ anh
- Chương 70: Không đi được thì anh vác đi
- Chương 71: Hứa với anh
- Chương 72: Khoảnh khắc ngọt ngào
- Chương 73: "Làm việc"
- Chương 74: Không cho cũng lấy
- Chương 75: Vợ mình không thương thì thương ai
- Chương 76: Hạnh phúc thật ra rất đơn giản
- Chương 77: Vitamin V
- Chương 78: Anh cũng biết ghen
- Chương 79: Đưa nhau đi khám
- Chương 80: Kết
- Chương 81: Ngoại truyện
- Chương 82: Ngoại truyện 2
- Chương 83: Ngoại truyện 3
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
1.
Chuyện là có con bé nhà nọ được bố mẹ dẫn đi dự đám cưới cậu Hiếu với mợ Châu, sau khi trở về nhà thì ngồi khoanh chân trên ghế sofa xoa xoa cằm đăm chiêu chẳng khác gì bà cụ non. Mẹ nó thấy làm lạ mới bước tới gần ngồi xuống bên cạnh hỏi: "Con gái đang nghĩ gì đấy? Nói mẹ nghe xem nào!"
"Mẹ không biết đâu!"
"Con chưa nói sao biết mẹ không biết?"
Con bé chép miệng trả lời: "Cái này hỏi bố thì may ra bố còn biết, chứ hỏi mẹ chắc mẹ không biết đâu. Thôi, mẹ để yên cho con suy nghĩ, đừng có làm con phân tâm".
Có bà mẹ nào đó vô cùng ức chế, chẳng lẽ bây giờ lại lôi nó ra tét cho mấy phát vào mông. Ừ, thôi thì nó là con của bố nó, là thiên tài của bố nó nên chỉ có thiên tài mới hiểu nhau thôi.
Tới bữa cơm tối, đang ngồi ăn bỗng nhiên con bé lại quay sang hỏi bố: "Bố ơi, có phải là người thân trong gia đình với nhau thì khi họ làm đám cưới sẽ mời lẫn nhau phải không bố? Giống như cậu Hiếu ý, đám cưới của cậu ấy cũng mời nhà mình đó".
"Ừ, đúng rồi. Sao thiên tài của bố lại hỏi vậy?"
"Dạ, thì con chỉ hỏi thế thôi!"
Con bé trả lời xong, chẳng biết sao mặt nó lại buồn buồn. Ăn thêm vài miếng nữa rồi buông đũa, trượt xuống ghế đi lên phòng khách ngồi. Bố mẹ nó chẳng hiểu gì, quay sang nhìn nhau thắc mắc.
Hai vợ chồng từ dưới bếp đi lên, thấy con bé đang ôm mấy cuốn album hình cưới, lật hết trang này sang trang khác giống như đang tìm kiếm gì đó. Dương thấy vậy thì lên tiếng hỏi: "Thiên tài của bố đang tìm gì đấy?"
Nói xong, anh nắm tay Huyền đi lại sofa ngồi xuống đối diện. Con bé thở dài, ngẩng đầu lên buồn bã hỏi: "Con có phải người thân trong gia đình của bố mẹ không?"
"Dĩ nhiên là phải rồi. Chúng ta là một gia đình" Dương đáp.
"Vậy chắc là bố mẹ không thương con rồi!"
"Sao lại không thương? Bơ là thiên tài, là cục cưng của bố. Bố thương Bơ nhất nhà!"
"Thôi, bố đừng có mà lừa con. Hôm trước mẹ giận bố, bố cũng nói với mẹ rằng bố thương mẹ nhất nhà".
"Thì đó là bố nói dối cho mẹ hết giận thôi, chứ bố thương Bơ nhất nhà mà!"
Dương nói xong quay sang nháy mắt với Huyền ra hiệu. Cô biết anh chỉ đang dỗ con nên cũng giả vờ ngồi im lặng bên cạnh không nói tiếng nào.
"Thì giờ bố cũng đang nói dối cho con hết buồn chứ gì? Con biết hết ý!"
Đến là chịu với con bé này. Nói cái gì nó cũng trả treo lại được. Đúng là bố nào con nấy.
"Thì bố thương cả hai mẹ con. Thế hoá ra Bơ buồn là vì chuyện này à?"
Con bé lắc đầu: "Không phải. Chuyện này con biết lâu rồi, buồn cái gì nữa mà buồn. Con buồn chuyện khác cơ".
"Chuyện gì?"
"Lúc nãy bố nói người thân trong gia đình thì đám cưới sẽ mời lẫn nhau phải không?"
"Đúng rồi!"
"Vậy con cũng là người thân của bố mẹ, sao đám cưới bố mẹ lại không mời con?"
"..."