- Trang chủ
- Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
- Chương 48: Cảm ơn người
Chương 48: Cảm ơn người
Truyện: Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Tác giả: Mẹ Kế
- Chương 1: Sống lại
- Chương 2: Người cha từng đánh mất
- Chương 3: Câu chuyện khó tin
- Chương 4: Thời nào thế ấy
- Chương 5: Ông ta không phải cha của con
- Chương 6: Dây chuyền mặt đá
- Chương 7: Dịch bệnh bùng phát
- Chương 8: Thức tỉnh dị năng
- Chương 9: Liều ăn nhiều
- Chương 10: Không gian
- Chương 11: Cẩm nang sống sót ở tận thế (1)
- Chương 12: Cẩm nang sống sót ở tận thế (2)
- Chương 13: Tình hình chung của kế hoạch hóa gia đình ở tận thế
- Chương 14: Khuất tất
- Chương 15: Dì hàng xóm
- Chương 16: Tiệc cưới trong ổ zombie
- Chương 17: Sự toan tính của người mẹ ruột
- Chương 18: Đôi chân bị liệt
- Chương 19: Quy tắc
- Chương 20: Zombie tiến hóa
- Chương 21: Cha mẹ quên mang bao
- Chương 22: Vũng máu bị che giấu
- Chương 23: Người đàn ông thần bí
- Chương 24: Gia đình xào xáo
- Chương 25: Khu siêu thị
- Chương 26: Lũ biến chất
- Chương 27: Triệt tiêu công cụ gây án
- Chương 28: Miệng chó khó phun ra được ngà voi
- Chương 29: Chó zombie
- Chương 30: Boss chó zombie (1)
- Chương 31: Boss chó zombie (2)
- Chương 32: Boss chó zombie (3)
- Chương 33: Phòng nghiên cứu dưới lòng đất
- Chương 34: Cứu một đứa bé
- Chương 35: Kẻ thù
- Chương 36: Tiếp cận bí mật của nước A
- Chương 37: Tố Như thức tỉnh dị năng thành công
- Chương 38: Nỗi lòng của cha Giang
- Chương 39: Được nước lấn tới
- Chương 40: Bí mật của Nhữ Viên
- Chương 41: Căn cứ an toàn Quân Đội
- Chương 42: Điện ở tận thế
- Chương 43: Sự ra đi của người mẹ ruột
- Chương 44: Đường sống trong cửa chết
- Chương 45: Câu chuyện xưa đầy thê lương (1)
- Chương 46: Câu chuyện xưa đầy thê lương (2)
- Chương 47: Câu chuyện xưa đầy thê lương (3)
- Chương 48: Cảm ơn người
- Chương 49: Vũ khí mới
- Chương 50: Trí não của cấm địa Nguyên Nhiên
- Chương 51: Binh lính của hoàng gia
- Chương 52: Căn cứ an toàn Nguyên Nhiên
- Chương 53: Xin chào em dâu
- Chương 54: Ấn ký hoàng tộc
- Chương 55: Căn cứ an toàn Quân đội
- Chương 56: Khó nhằng
- Chương 57: Âm mưu của hai mẹ con
- Chương 58: Có biến
- Chương 59: Nhân giống zombie
- Chương 60: Nỗi lo của Vân Điệp
- Chương 61: Không có tài cũng chẳng có đức
- Chương 62: Không cậy tài mà lên mặt
- Chương 63: Đứa con trời đánh
- Chương 64: Bất thường
- Chương 65: Cởi bỏ khúc mắc
- Chương 66: Sự thay đổi
- Chương 67: Người đi qua thế giới
- Chương 68: Mảnh ghép trái tim
- Chương 69: Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy
- Chương 70: Ấn ký
- Chương 71: Dị năng đặc biệt
- Chương 72: Một điều nhịn chín điều nhục
- Chương 73: Sở thích tìm tàng
- Chương 74: Thỏ nhỏ
- Chương 75: Người ngoài hành tinh
- Chương 76: Trận chiến ác liệt
- Chương 77: Thân phận thật sự
- Chương 78: Kết cục đau lòng của Vân Điệp
- Chương 79: Đồng ý không?
- Chương 80: Gã đàn ông tồi tệ
- Chương 81: Không thể
- Chương 82: May mắn
- Chương 83: Căn cứ an toàn Hoa Hướng Dương
- Chương 84: Nắng ấm giữa ngày đông
- Chương 85: Có biến
- Chương 86: Chuyện xưa đau lòng
- Chương 87: Nan giải
- Chương 88: Nghi ngờ
- Chương 89: Hoa hướng dương ngẩng đầu về ánh mặt trời
- Chương 90: Kết cục dành cho sự chân thành
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Cho dù là khóe mắt cũng không muốn bố thí cho hắn. Miêu Kị có chút mỏi mệt nhắm mắt sau quá nhiều biến cố đau khổ đã xảy ra, ánh sáng đang bao bọc toàn thân của Miêu Kị bỗng trở nên rực rỡ hơn gấp nhiều lần. Sau đó thì linh hồn của Miêu Kị liền biến mất dạng trong không trung.
Tất thảy người trong bộ tộc Bì Tỉ bắt đầu khóc than cầu xin Thánh nữ hãy trở lại. Vốn dĩ là bất cứ người nào trong bộ tộc Bì Tỉ cũng đều đã từng nghe nói đến cấm thuật của Thánh nữ, cũng như điều kiện để Thánh nữ có thể sử dụng thành công loại cấm thuật đó.
Bấy giờ, bọn họ mới nhận ra rằng Miêu Kị thật sự vô tội trong sự muộn màng, bởi chỉ có Thánh nữ bị người trong bộ tộc hàm oan thì mới có thể sử dụng được cấm thuật ấy mà thôi.
Không ngờ bọn họ lại mắc phải một sai lầm to lớn đến mức không thể nào mà cứu vãn được như vậy.
Nhưng hiện tại đã quá muộn màng, cho dù hiện tại bọn họ có khóc than, van xin đến cách mấy thì mọi thứ cũng đã quá muộn màng.
Về phần Liệt Bất, hắn ta đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, đưa mắt nhìn trân trối theo hướng mà linh hồn của Miêu Kị vừa biến mất. Một lúc lâu sau, tầm mắt đờ đẫn của Liệt Bất lại quay về phía sau quan sát những người trong bộ tộc đang ở trạng thái vô cùng hoảng loạn và sợ hãi. Tiếng kêu oán, than khóc vang lên khắp một vùng trời đêm tưởng chừng như trong lành, đẹp đẽ.
Thân thể của Liệt Bất không còn trụ vững được nữa, khụy xuống mặt đất rồi đưa hai tay ôm lấy mặt. Hai vai Liệt Bất run rẩy từng cơn, giữa từng kẽ hở của ngón tay Liệt Bất có nước mắt rớt rơi. Lát sau, Liệt Bất không kìm nén được nữa, nghẹn ngào thành tiếng.
Khi ấy cũng là lúc Vân Điệp thoát ra khỏi dòng hồi tưởng về ký ức của Miêu Kị và quay trở về với thực tại. Cảnh tượng xung quanh cũng thay đổi ngay tức khắc. Miêu Kị khẽ nở một nụ cười thản nhiên: "Sau đó ta được dịch chuyển đến thế giới này. Ta đã ở đây rất lâu, rất lâu. Từ lúc loài người còn chưa xuất hiện, chỉ có đất và đá cùng với cỏ cây. Và khi ấy, ta đã tự tạo cho bản thân một lãnh địa riêng biệt, ta đặt tên cho nơi đây là cấm địa Nguyên Nhiên.”
Lúc này Vân Điệp vẫn còn chưa hoàn hồn sau những đau thương vừa nãy cô đã chứng kiến được, bởi cảm giác ban nãy là vô cùng chân thật. Vân Điệp thở ra hít vào vài hơi thật sâu, sau đó cô ngước mắt lên nhìn Miêu Kị đang ngồi lẳng lặng trên ghế: “Tôi có thể ôm cô một cái được không?"
Miêu Kị rời khỏi ghế, chầm chậm tới gần Vân Điệp, vẻ mặt Miêu Kị có chút nghẹn ngào khó che giấu. Không đợi Miêu Kị chủ động, Vân Điệp liền tiến thêm vài bước rồi giang hai tay, nhanh chóng ôm lấy Miêu Kị vào lòng. Bởi trên thực tế thì ngoại trừ một cái ôm dùng để xoa dịu tâm hồn của Miêu Kị như này, Vân Điệp cũng không biết cô có thể nói điều gì với Miêu Kị được. Quá đau thương.
Miêu Kị tựa đầu vào vai của Vân Điệp, tâm hồn của Miêu Kị bỗng cảm thấy được xoa dịu đi rất nhiều. Dẫu cho là ý niệm g.i.ế.c chóc hay chấp niệm trăm nghìn năm, bây giờ cũng đã sớm không còn tồn tại nữa. Cuối cùng sau ngần ấy thời gian, khi Miêu Kị tưởng chừng như điều cô mong mỏi sẽ không bao giờ xảy ra thì Vân Điệp đã đến.
Cuối cùng thì cũng đã có người tiến đến muốn cởi trói giúp Miêu Kị trong hoàn cảnh mà cô đang bị tất cả những người thân thiết nhất phản bội. Cuối cùng thì cũng đã có người khóc vì cô và cuối cùng thì cũng đã có người chủ động giang tay, ôm lấy cô vào lòng, siết chặt cô trong vòng tay để cô cảm nhận được hai từ hơi ấm.
Miêu Kị tựa đầu lên vai Vân Điệp một lúc lâu rồi Miêu Kị cất giọng đều đều: “Cảm ơn cô rất nhiều. Vì cô đã đến đây, vượt qua được ảo cảnh của ta, cho ta cảm thấy được vẫn có người thật sự đồng cảm và buồn bã vì ta. Cho ta một cái ôm nồng nàn, chân thành nhất.”
Miêu Kị khe khẽ thở dài, một cái thở dài mãn nguyện và nhẹ nhõm vô cùng: “Bây giờ ta cũng đã mãn nguyện rồi. Cuối cùng thì ta có thể ra đi một cách thanh thản thế này, không còn chấp niệm hay hận thù, bình yên đến lạ. Thời gian ta tồn tại rất lâu, đồng thời cũng phải chờ đợi ngần ấy thời gian, vật vờ và vô nghĩa. Nhưng không hề có bất cứ một ai xông đến muốn cởi trói ra cho ta như cô, không hề có bất kỳ người nào muốn ôm ta vào lòng để khiến cho ta cảm nhận được dù chỉ là một chú ấm áp. Cứ tồn tại như thế, thực ra là nhiều khi đều rất mệt mỏi."
Nói đoạn, Miêu Kị rời khỏi vòng ôm của Vân Điệp rồi đưa tay phải lên cao. Bỗng trên không trung xuất hiện một chiếc lưỡi liềm trông vô cùng sắc bén, Vân Điệp vừa nhìn thấy thì liền cảm thấy được nó rất là có linh tính. Miêu Kị cong môi, nở một nụ cười dịu dàng với Vân Điệp: “Đây chính là vũ khí của ta, cũng chính là người bạn tri kỷ và trung thành nhất của ta – liềm Chính Nghĩa. Nay chúng ta thế này xem như là hữu duyên. Trước khi ra quyết định tặng Chính Nghĩa cho cô, ta đã hỏi ý Chính Nghĩa rồi.”
“Thời gian Chính Nghĩa ở bên cạnh của ta đã lâu như vậy, đương nhiên là Chính Nghĩa sẽ không nỡ. Nhưng Chính Nghĩa có thiện cảm với cô, đó là một dấu hiệu rất tốt. Chính Nghĩa là một vũ khí có linh tính, hiện tại cô cần nhỏ m.á.u nhận chủ. Mặc dù ta đang cất giữ Chính Nghĩa nhưng khi ta chết, Chính Nghĩa cũng đã trở thành vật vô chủ từ lâu rồi.”
Vân Điệp có chút ngần ngại, cô giương to mắt nhìn Miêu Kị: “Có thể không? Chính Nghĩa đã đi theo cô lâu như vậy, hai người làm bạn cũng đã nghìn vạn năm. Bây giờ Chính Nghĩa phải nhận tôi làm chủ, thật sự tôi cảm thấy có chút không hay.”
Miêu Kị dùng tay trái nhẹ nhàng mà v**t v* Chính Nghĩa, cô nhìn sang Vân Điệp và lắc đầu: “Đừng lo. Liềm Chính Nghĩa cần có m.á.u hoặc sát khí để nuôi dưỡng thực lực. Bây giờ liềm Chính Nghĩa rất yếu, có thể nói là ngoài việc có linh tính nên trông Chính Nghĩa sắc bén hơn những vũ khí khác thì còn lại, cũng không khác gì những thanh kiếm bình thường kia cả. Hơn nữa, mong muốn cuối cùng của ta đã thành, linh hồn này sắp tan biến vào hư không, Chính Nghĩa cũng không thể tiếp tục ở bên cạnh của ta được nữa.”
Miêu Kị thấy vẻ mặt của Vân Điệp buồn bã khi cô nhắc đến bản thân mình sẽ biến mất thì trong lòng không khỏi cảm thán. Vân Điệp chỉ là người mới gặp cô mà thôi, nhưng sự thương tiếc và lòng trắc ẩn của cô ấy vô cùng lớn. Xem ra quyết định của Miêu Kị là không hề sai lầm, liềm Chính Nghĩa nên đi theo ở bên cạnh của Vân Điệp.
“Trên hết thì điều quan trọng ở đây là ta thấy được lòng tấm lòng quả cảm, giàu trắc ẩn của cô. Và có lẽ, một người can trường lại có thực lực như cô sẽ không phải là một sự tồn tại nhạt nhòa. Mà nếu đã có chí muốn làm chuyện lớn thì liềm Chính Nghĩa nhận cô làm chủ nhân lại là chuyện vô cùng hợp lý.”
Vân Điệp nghe vậy thì cũng không còn ngại ngùng rồi lại cứ từ chối thêm nữa, cô nhanh chóng dùng d.a.o găm rạch một đường trên ngón tay, chích m.á.u lên chiếc lưỡi liềm để nhận chủ. Sau khi m.á.u của Vân Điệp nhỏ lên liềm Chính Nghĩa thì những giọt m.á.u ấy đều biến mất, không hề rơi rớt xuống bên dưới bất cứ một giọt nào cả. Vân Điệp thầm nghĩ, chắc do liềm Chính Nghĩa này đã hấp thu m.á.u của cô cả rồi.