- Trang chủ
- Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
- Chương 36: Tiếp cận bí mật của nước A
Chương 36: Tiếp cận bí mật của nước A
Truyện: Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế
Tác giả: Mẹ Kế
- Chương 1: Sống lại
- Chương 2: Người cha từng đánh mất
- Chương 3: Câu chuyện khó tin
- Chương 4: Thời nào thế ấy
- Chương 5: Ông ta không phải cha của con
- Chương 6: Dây chuyền mặt đá
- Chương 7: Dịch bệnh bùng phát
- Chương 8: Thức tỉnh dị năng
- Chương 9: Liều ăn nhiều
- Chương 10: Không gian
- Chương 11: Cẩm nang sống sót ở tận thế (1)
- Chương 12: Cẩm nang sống sót ở tận thế (2)
- Chương 13: Tình hình chung của kế hoạch hóa gia đình ở tận thế
- Chương 14: Khuất tất
- Chương 15: Dì hàng xóm
- Chương 16: Tiệc cưới trong ổ zombie
- Chương 17: Sự toan tính của người mẹ ruột
- Chương 18: Đôi chân bị liệt
- Chương 19: Quy tắc
- Chương 20: Zombie tiến hóa
- Chương 21: Cha mẹ quên mang bao
- Chương 22: Vũng máu bị che giấu
- Chương 23: Người đàn ông thần bí
- Chương 24: Gia đình xào xáo
- Chương 25: Khu siêu thị
- Chương 26: Lũ biến chất
- Chương 27: Triệt tiêu công cụ gây án
- Chương 28: Miệng chó khó phun ra được ngà voi
- Chương 29: Chó zombie
- Chương 30: Boss chó zombie (1)
- Chương 31: Boss chó zombie (2)
- Chương 32: Boss chó zombie (3)
- Chương 33: Phòng nghiên cứu dưới lòng đất
- Chương 34: Cứu một đứa bé
- Chương 35: Kẻ thù
- Chương 36: Tiếp cận bí mật của nước A
- Chương 37: Tố Như thức tỉnh dị năng thành công
- Chương 38: Nỗi lòng của cha Giang
- Chương 39: Được nước lấn tới
- Chương 40: Bí mật của Nhữ Viên
- Chương 41: Căn cứ an toàn Quân Đội
- Chương 42: Điện ở tận thế
- Chương 43: Sự ra đi của người mẹ ruột
- Chương 44: Đường sống trong cửa chết
- Chương 45: Câu chuyện xưa đầy thê lương (1)
- Chương 46: Câu chuyện xưa đầy thê lương (2)
- Chương 47: Câu chuyện xưa đầy thê lương (3)
- Chương 48: Cảm ơn người
- Chương 49: Vũ khí mới
- Chương 50: Trí não của cấm địa Nguyên Nhiên
- Chương 51: Binh lính của hoàng gia
- Chương 52: Căn cứ an toàn Nguyên Nhiên
- Chương 53: Xin chào em dâu
- Chương 54: Ấn ký hoàng tộc
- Chương 55: Căn cứ an toàn Quân đội
- Chương 56: Khó nhằng
- Chương 57: Âm mưu của hai mẹ con
- Chương 58: Có biến
- Chương 59: Nhân giống zombie
- Chương 60: Nỗi lo của Vân Điệp
- Chương 61: Không có tài cũng chẳng có đức
- Chương 62: Không cậy tài mà lên mặt
- Chương 63: Đứa con trời đánh
- Chương 64: Bất thường
- Chương 65: Cởi bỏ khúc mắc
- Chương 66: Sự thay đổi
- Chương 67: Người đi qua thế giới
- Chương 68: Mảnh ghép trái tim
- Chương 69: Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy
- Chương 70: Ấn ký
- Chương 71: Dị năng đặc biệt
- Chương 72: Một điều nhịn chín điều nhục
- Chương 73: Sở thích tìm tàng
- Chương 74: Thỏ nhỏ
- Chương 75: Người ngoài hành tinh
- Chương 76: Trận chiến ác liệt
- Chương 77: Thân phận thật sự
- Chương 78: Kết cục đau lòng của Vân Điệp
- Chương 79: Đồng ý không?
- Chương 80: Gã đàn ông tồi tệ
- Chương 81: Không thể
- Chương 82: May mắn
- Chương 83: Căn cứ an toàn Hoa Hướng Dương
- Chương 84: Nắng ấm giữa ngày đông
- Chương 85: Có biến
- Chương 86: Chuyện xưa đau lòng
- Chương 87: Nan giải
- Chương 88: Nghi ngờ
- Chương 89: Hoa hướng dương ngẩng đầu về ánh mặt trời
- Chương 90: Kết cục dành cho sự chân thành
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
“Khu nghiên cứu đó luôn có vài loại dung dịch rất kỳ lạ, cũng rất là thần kỳ. Những dung dịch đó được cất giữ rất cẩn thận bên trong ngăn khóa mật, chỉ những người cấp cao mới tiếp xúc được với nó. Thứ đồ mà Búp Bê và Đầu Xoăn đánh cắp cũng chính là những dung dịch kỳ lạ đó.”
“Và có một lần trong lúc vô tình, tôi có nghe được Thủ tướng nói chuyện với một người đàn ông với giọng điệu vô cùng cung kính. Tôi không dám ở lại nghe lâu nên cũng chỉ biết nhiêu đó thôi. Tất cả những gì tôi biết thì tôi đã nói hết rồi, thật sự. Tôi không dám giấu giếm bất cứ điều gì nữa cả.”
Vân Điệp không hề ừ hử, bởi ngay từ đầu cô chưa từng có ý định tha cho Churu một con đường sống. Vân Điệp tiến đến đánh ngất Churu trong nháy mắt, sau đó cô lục soát nơi này vài bận. Vân Điệp tìm được vài loại dung dịch lạ, tất cả đều được Vân Điệp cho vào trong không gian. Ngay cả một cái bang ca Vân Điệp cũng không để lại.
Vân Điệp vác Churu trên vai, một tay nắm lấy cánh tay bé nhỏ của cậu bé: “Chúng ta có hai phút để rời khỏi nơi này, đi nào.”
Đợi đến khi Vân Điệp ra đến cửa nhà máy thì bên trong truyền đến một tiếng nổ lớn, Vân Điệp đi đến mở cốp xe rồi ném Churu vào bên trong. Có thể giữ được sự bình tĩnh để nói chuyện với Churu đã là cực hạn đối với Vân Điệp, còn muốn cô bỏ qua cho lão thì chính là chuyện không thể nào. Cậu bé khẽ kéo vạt áo của Vân Điệp khiến cho cô bừng tỉnh: “Chị ơi, em tên là Sinnik, chị tên là gì vậy?”
Vân Điệp khẽ xoa đầu đứa bé nói tên mình ra, sau đó dắt đứa bé ngồi vào ghế phụ. Vân Điệp đánh tay lái đi, cô chạy đến một khoảng đất trống có loe ngoe vài bóng zombie đang lờ đờ di chuyển, cô quay sang nói với Sinnik: “Em ngồi yên ở đây chờ chị nhé.”
Vân Điệp vác Churu đến phía sau khá xa, nơi này là chỗ khuất so với tầm mắt của Sinnik, cô không muốn một câu bé như Sinnik thấy được những cảnh m.á.u me, tàn nhẫn như thế này. Tuy ở thời tận thế thì nên giáo dục cho đứa nhỏ mau chóng trưởng thành, điều đó là tốt cho đứa nhỏ. Nhưng phải từ nhẹ đến cao, chưa gì đã phải nhìn thấy cảnh m.á.u me thế này, Vân Điệp sợ tâm lý của đứa nhỏ sẽ bị phát triển theo chiều hướng không tốt.
Vân Điệp rất muốn xử lý Churu theo cái cách mà lão ta đã đối xử với cô ở đời trước. Nhưng hiện tại, Vân Điệp không có nhiều thời gian để phí phạm với lão ta như vậy, còn để lão ta tiếp tục sống nhởn nhơ thêm một thời gian nữa thì trong lòng cô lại không sao thoải mái được. Hơn nữa, không biết trong khoảng thời gian đó, Churu sẽ lại hại thêm bao nhiêu người.
Do đó, Vân Điệp sẽ xử lý Churu ngay bây giờ để tránh đêm dài lắm mộng. Cô làm cho Churu tỉnh lại, nhưng không đợi Churu thốt ra bất cứ một lời nào thì Vân Điệp đã lấy vải bịt chặt miệng của lão ta lại. Vân Điệp dùng d.a.o găm cắt một đường nhỏ trên cổ tay của Churu, m.á.u lập tức chảy dài ra bên ngoài.
Vân Điệp chớp chớp mắt, cô nhai vài miếng mứt dẻo rồi mở miệng: “Đừng lo, ông không c.h.ế.t ngay đâu. Máu sẽ chảy từ từ cho đến khi cạn sạch, ông sẽ cảm nhận được cảm giác của việc sự sống đang dần dần rồi đi thế nhưng ông chẳng thể làm gì khác, rất bất lực đúng chứ? Hoặc giả ông sẽ c.h.ế.t sớm hơn vì bị zombie xé xác.”
Đương nhiên là Churu vô cùng hoảng sợ và hoang mang, lão cứ ngỡ khi khai ra hết thì sẽ được tha cho một con đường sống, nhưng kết quả cuối cùng lại vẫn phải chết. Vân Điệp mỉm cười dịu dàng nhìn vẻ mặt ai oán, vô tội của Churu.
Vân Điệp dùng chất giọng để mở lời, đôi mắt sâu thẳm, trong veo như hồ nước mùa thu của Vân Điệp nhìn thẳng vào Churu: “Ôi trời, sao ông lại cảm thấy oan ức cơ chứ? Lẽ nào ông đã quên hết tất cả những cô gái bị ông hãm h.i.ế.p bằng những cách thức vô cùng b*nh h**n rồi giải phẫu, cắt lìa các bộ phận của họ để làm mẫu vật rồi sao? Tôi, chính là đại diện cho họ, đến đây, để lấy cái mạng chó này của ông đấy.”
Hai mắt Churu trợn to, cuồng phong bỗng nổi lên xung quanh khiến khung cảnh càng thêm rùng rợn. Bầu trời vừa sập tối trông có chút hoang vu, lạnh lẽo khiến cho cơ thể của Churu không kiềm chế được run rẩy từng cơn. Cộng thêm m.á.u huyết đang dần dần vơi đi khiến thần trí Churu có chút không còn tỉnh táo, minh mẫn nữa.
Vân Điệp thôi không nhìn tiếp bộ dạng nửa sống nửa c.h.ế.t của Churu, cô cất bước trở lại xe, mở cửa bước vào. Thế nhưng Vân Điệp không nổ máy, cô nhắm mắt, tựa người về phía sau ghế lẳng lặng ngồi như vậy. Cho đến vài phút sau thì Vân Điệp mới mở mắt ra và ngồi thẳng dậy. Xem ra cuối cùng Churu vẫn nhận được sự giúp đỡ của lũ zombie, c.h.ế.t sớm hơn một chút.
Vân Điệp đánh tay lái đi, hơn một giờ sau thì cô mới có thể trở lại nơi đoàn xe đang nghỉ tạm. Thấy Vân Điệp trở về, ai nấy cũng đều rất vui mừng, duy nhất chỉ có Nữ Viên là dửng dưng ngồi đó, chỉ huy cha Giang làm cái này cái kia. Còn về phần Lễ Tụng thì ông ta đang cố dỗ con trai của mình, Vân Điệp híp mắt nhìn sang, xem ra Lễ Tụng đã thành công trong việc thức tỉnh dị năng rồi.
Vân Điệp gật đầu chào hỏi mọi người một cái rồi tiến vào bên trong xem xét tình hình của Tố Như ngay vì cô cảm nhận được dị năng khá mạnh đang bị kích phát ra từ chỗ của Tố Như. Lúc Vân Điệp tiến vào chiếc RV thì đã thấy Viễn Toàn có mặt bên trong, anh ta đang khá lóng ngóng, mặt ủ mày chau không biết nên làm thế nào.
Nhìn thấy Vân Điệp tiến đến, Viễn Toàn như trút bỏ được gánh nặng, anh khẽ thở phào một hơi: “Tốt quá, cô đã trở về rồi. Không sao là tốt. Cô vào đây xem Tố Như đúng không? Tôi không biết con bé bị gì nữa, thức tỉnh dị năng cũng không đến mức thế này đi?”
Cha mẹ của Tố Như đứng bên cạnh Viễn Toàn cũng thở phào ra mặt, Vân Điệp trở về khiến bọn họ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Tố Phóng nhanh chóng mở miệng: “Cô Điệp về rồi, thật là tốt quá. Cô mau xem Tố Như nhà tôi hộ, hôm trước cô nói nó sắp tỉnh lại rồi nhưng tôi với vợ chờ cả ngày cũng không thấy động tĩnh gì. Giờ lại sốt cao lên tới mức này đây.”
Vân Điệp gật đầu, ra dấu cho mọi người bình tĩnh: “Được rồi, đừng hoảng. Để tôi xem đã.”
Vân Điệp tiến gần Tố Như, xem xét vài bận thì liền nói nhanh: “Mọi người ra ngoài đi, Tố Như sắp tỉnh lại rồi nhưng có khả năng sẽ gây nguy hiểm đến người xung quanh. Bởi cô bé sở thức tỉnh song dị năng.”
Nghe Vân Điệp nói vậy thì hai vợ chồng Tố Phóng liền nhanh chóng rời bước ra bên ngoài, vì trong tiềm thức của họ thì Vân Điệp rất tài giỏi. Còn về phần Viễn Toàn thì anh ta lại hơi chần chừ, cho đến khi đôi mắt sắc lẻm của Vân Điệp lia đến thì Viễn Toàn mới cười gượng một tiếng rồi rời đi.
Vân Điệp không hề để ý đến Viễn Toàn, cô nhanh chóng lấy tay ép lên phần thượng vị của Tố Như, khi nhẹ khi mạnh truyền chút dị năng vào bên trong người của cô bé. Một là để Tố Như cảm giác được đang có người bên cạnh mình để cô bé có thể vượt qua, hai là để bình ổn và đả thông hai luồng dị năng vừa mới thức tỉnh của Tố Như.